with mai linh

Nhìn thấy được, bỏ lỡ mất, đều là phong cảnh

Đăng 6 năm trước

Tác giả: Diên Tham Tác phẩm: Sơn thủy tĩnh hảo Dịch giả: Mộng Phàm - 梦梵

Xuân đến thu đi, nóng lạnh luân phiên, năm tháng hao gầy, năm rồi lại năm, biết bao theo đuổi, lưu chuyển cùng thời gian, sớm đã tan thành mây khói, mà tâm vẫn cứ dại khờ ôm chặt ngóng trông cùng những hồng trần ái hận bi hoan. 

Trong ký ức của mình, phiền não là mây khói; trong ký ức của người, chúng ta là mây khói; trong ký ức của mây khói, vốn đều chỉ là mây khói. Mênh mông biển người nhìn nhân gian, hận ở nơi nào, oán gửi chốn đâu, đến cuối cùng tự mình tìm phiền muộn, không giày vò được một ai, đắng chua đều thuộc về chúng ta. 

Kiếp phù du như một giấc mộng, nhưng lại biết bao người muốn chạm đến đỉnh cao.  Nơi nào là biên giới của mộng tưởng? Nơi nào lại là chốn về của chờ mong? Ai có thể nói cho tôi? Tôi lại có thể kể với ai? 

Tự cổ đến nay người trí kiếm tìm, tùy ý bước vào dòng chảy của thời gian, mới nhận ra cho dù mây khói lịch sử bay bổng đến thế nào, lưu lại cũng chỉ là suy tìm. Nơi mây đến, nơi mây tan, thứ có thể nắm chặt trong tay, hoàn toàn không phải do cố chấp, mà vì chờ đợi niềm hy vọng mập mờ trong tim. 

Chúng ta đến từ duyên phận, cuối cùng lại quay về lãng quên, nếu như thế sự hư ảo, sao vẫn phải cố chấp với những phiền não không tên? 

Nhìn thế gian bằng tâm phiền não, bạn sẽ không có lối thoát. Dùng ánh mắt ung dung nhìn thế gian, bạn sẽ nhận ra nơi này, bỗng nhiên đâu đâu cũng thật tốt đẹp.  Cố sự nhàn nhã mỉm cười, không phải ưu sầu vô ích. 

Cả một chặng đường chúng ta đến, chỉ để vẫy chào chuyện xưa, bước vào một khung cảnh mới. Nếu để đau thương lấp đầy chỗ trống của sinh mệnh, khác nào khinh thường sinh mệnh. Mỗi người chúng ta sống trên thế gian này, đều có chung một nghĩa vụ, đó chính là sống. Sống thật tốt, sống một cách vui vẻ, sống một cách ấm áp, không phải phiền não, không phải lạnh nhạt, cũng không phải hận thù hay tổn thương.   

Mây tan trời khắc rộng, lá rụng sẽ về cội. Quay đầu trong khói sông, ngư ca đi khắp thôn. Ngước nhìn, mây khói tan đi, chân trời trống rỗng, bầu trời không có bất kỳ chướng ngại nào, bao la mênh mông, không một chút ngưng trệ, ngưỡng mộ biết bao mây trôi không nơi chốn, nơi về nhàn nhã tan đi. 

Sinh mệnh vốn đều có chỗ dựa, giống như hoa thơm, mọc ở trên cành, rụng ở khắp nơi. Bao nhiêu mây khói, chẳng qua là sương mù trong tim, thu lại ánh mắt đeo đuổi, để mây trôi vẫn cứ mây trôi, cuối cùng chúng ta sẽ nhận ra, bầu trời rộng rãi nhất đến từ đáy lòng bao la của chính mình.   

Bạn là ai, họ là ai, tôi là ai, nơi cố sự, ngoài cố sự, viết trong sách, quên trong sách, nhìn thấy được, bỏ lỡ mất, đều là phong cảnh.

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn