Hồ Huy Thích viết lách và trải nghiệm du lịch.

Anh chỉ là con chó

Đăng 5 năm trước

Khi hoa mơ hoa mận trắng ngọc trắng ngà vào thời gian cũng là lúc người người giật mình vén chút không gian hẹp hòi cuối năm mà soi gương mặt mình. Đã có nhiều khi tôi ước ao, một ngày nào đó can đảm và vỗ ngực cái rầm: Anh chỉ là con chó!

Chó là một người bạn tôi vô cùng yêu mến. Tuổi thơ của tôi đã từng là một phần không thể thiếu của chó, những con chó đầy tình yêu và đức tin. Cũng bởi thế tôi hiểu loài chó còn hơn những bước chân tôi lạc đường, những bước chân mải miết mưu toan và âu lo…Bạn đã chứng kiến một con chó khóc bao giờ chưa? Những năm xưa, mỗi mùa hè tới, người ta rầm rộ chiến dịch diệt chó. Bà tôi đành phải bán đi con chó mà tôi coi nó như người bạn thân của mình, lúc gọi nó đến cho người ta thòng lọng, mắt nó nhìn tôi long lanh ngấn nước, nó khóc cho một sự chia lìa chứ không phải khóc vì một cái chết… 

Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể có một ngày nào đó trở thành kẻ thù của chính bạn. Con cái mà bạn nuôi dưỡng với tình thương yêu hết mực rồi có thể là một lũ vô ơn. Những người gần gũi, thân thiết bạn nhất, những người mà bạn sẵn lòng gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà bạn có rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc bạn cần nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động khôn ba năm dại một giờ. Những kẻ phủ phục tôn vinh bạn khi bạn thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá  khi ta lỡ vận. (George Graham Vest)

Duy có một người bạn không bao giờ rời bỏ ta, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là loài chó. Con chó của bạn luôn ở bên cạnh bạn trong phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt hay ngày hè nóng bỏng miễn sao được kề cận bên chủ. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. 

Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân tàn danh liệt vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được là kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.

Cũng lại là thời nhỏ (hình như những điều đáng kể của tôi đều rơi vào giai đoạn ấu thơ) tôi từng mê mẩn với cuốn tiểu thuyết Tiếng gọi nơi hoang dã (nguyên bản tiếng Anh: The Call of the Wild) là một tiểu thuyết của nhà văn Mỹ Jack London. Cốt truyện kể về một con chó tên là Buck đã được thuần hóa, cưng chiều. 

Nhưng một loạt các sự kiện xảy ra khi Buck bị bắt khỏi trang trại để trở thành chó kéo xe ở khu vực Alaska lạnh giá, trong giai đoạn mọi người đổ xô đi tìm vàng thế kỷ 19, thiên nhiên nguyên thủy đã đánh thức bản năng của Buck. Buck trở lại cuộc sống hoang dã. Buck trở về rừng, và sống chung với lũ sói. Và sau này tôi đọc thêm Nanh Trắng cũng là một tác phẩm kinh điển của Jack London viết về loài chó.

Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng dù ít dù nhiều từng nghe những câu chuyện cảm động về loài chó. Trong chương 3 của cuốn sách gây xôn xao dư luận thế giới vài năm qua Sapiens – Lược sử loài người, khi bàn về nguồn gốc xã hội giàu có trong thời kỳ hái lượm, tác giả cho rằng, hầu hết các thành viên của xã hội nông nghiệp và công nghiệp là các động vật thuần hóa. Chỉ có một ngoại lệ với quy luật chung này: loài chó. 

Theo nhà nghiên cứu lịch sử người Israel, chó là con vật đầu tiên được Homo sapiens (người tinh khôn) thuần hóa. Các chuyên gia không nhất trí về thời điểm chính xác, nhưng chúng ta có bằng chứng không thể chối cãi về loài chó đã được thuần hóa các đây khoảng 15.000 năm. Chúng có thể đã sống cùng con người sớm hơn mốc này hàng nghìn năm.

Có những câu chuyện cảm động về loài chó khiến chúng ta rơi nước mắt: con chó đi tìm người thân, con chó phủ phục bên nấm mồ người chủ xấu số, con chó bảo vệ chủ nhân trong những thời khắc hiểm nguy. Tất cả đã vẽ nên một chân dung chó, một trái tim chó, một nhiệt huyết chó mà khiến chúng ta phải giật mình. Cuối năm, tản mạn những chuyện không đâu vào đâu. Ở cuối những cơn gió đông, hoa đào e ấp, hoa mận hoa mơ bung nở thanh tao. Tôi ngước lên nhìn trời, cười gió, cười mây, cười cái thế gian lắm chuyện tầm phào này. Tôi ước ao một ngày đủ can đảm, vỗ ngực cái rầm: Anh chỉ là con chó!


Nguồn: Trải Nghiệm Khác Biệt

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn