Hồ Huy Thích viết lách và trải nghiệm du lịch.

Bàn tay của gió

Đăng 5 năm trước

Bàn tay của gió. Gió đi đâu mà sớm. Gió vội gì mà quên. Gió từ đâu tàn nhẫn. Gió nợ nần tơ vương. Ta đi cả cuộc đời đón gió. Có khi nào gió buông bỏ một bàn tay?

Xuân Quỳnh chưa cần phải đi hết một đời cũng đã trở thành nữ sỹ. Nhưng người thơ mỏng mảnh ấy lội hết ngả duyên đời vẫn chưa lời giải đáp gió từ đâu trần ai…

 …Sóng bắt đầu từ gió   

Gió bắt đầu từ đâu?         

Em cũng không biết nữa      

Khi nào ta yêu nhau… 

Gió là một đứa đa nhân cách. Khi ngọt ngào người ta gọi gió là chị là nàng. Lúc giận giữ người ta gọi gió là cuồng nọ phong kia, gió xoáy gió lốc, gió tốc váy cuộc đời.

Vậy nhưng gió không phải là kẻ lưỡng tính. Gió là giống cái thuần chủng. Cùng lắm người ta bảo gió như mụ phù thùy già cưỡi chổi chứ chưa nghe nói cậu gió, anh gió, ông gió bao giờ. Gió vô hình, gió quên ra mặt, gió bị lợi dụng mà vẫn vô tâm, mượn gió bẻ măng, góp gió thành bão. Dù gió có là kẻ cuồng nộ đi chăng nữa thì tâm hồn vẫn chỉ luôn là đứa trẻ. Đừng oán gió…

Bởi gió vô tâm nên gió bứt đi những tàn phai cội rễ, gió tiễn biệt tử sinh về đất. Nhưng cũng bởi gió chỉ ngây dại như những ban mai, gió lại vô chừng thống thiết gọi chồi hoa, ở đâu có gió ở đó có bình minh, ở đâu có gió ở đó có xuân thì. Gió thúc đêm mở mắt, gió hối đất chuyển mầm, gió giục cành đâm nhựa, bung hoa và bay hương…

Lại nói về hương. Bản chất gió chẳng có hình hài thì gọi đâu ra những hương đồng vị núi. Vậy mà có đấy, gió cho những kẻ khác mượn xác đoạt hồn mà thay tên đổi họ, gió thành hương lúa, gió thành tiết rừng, chưa kể gió bừng tỉnh vọng tháp chuông ngân. Không có gió mùa đâu biết lúa trổ hương, chưa có gió ngày ai biết dưới bàn chân vạn núm hoa vô thường.

Bởi gió là một đứa ham chơi, gió cút bắt rừng già, gió la cà khe suối, gió hổn hển sợ ngày yên quá vội, gió ngã vào những gam màu chưa cần đợi đặt tông. Ai đã nép tim ven rừng, ai đã căng nhìn mỏi mắt, những cánh bướm cà tích cà tịch đậu hờ thời gian. Là gió đấy, nó bươn từ cánh này, nó lật từ cánh kia và sắc màu rinh rích hoạt náo không gian…

Thật đáng ghét khi ai đó gọi gió là mụ phù thủy già cưỡi chổi. Chẳng qua đó là lúc gió ứng vào lời nguyền của quỷ mà âm tướng âm binh. Khổ cho gió, giá như gió có thể hiện nguyên hình. Bởi vô minh vô tướng mà gió tự biết núp mình vào những vẻ đẹp khó cưỡng trần gian. Ai bảo tóc gió thôi bay?

Gió là một đứa không tuổi, vậy nên đừng chen chân với gió. Gió lướt qua những môi cười, gió nheo mày gửi mắt, không phải là lúc hằn học, gió ẵm yêu thương mà bay, gió hát đôi mươi mà tình, trên những tà lụa là xuân sắc gió thản nhiên làm sứ giả những hôn nụ môi xa. Ai bảo ấy là hôn gió?

Gió là một đứa nghèo kiết xác, từ thủa bần hàn tới thủa bần hàn gió chẳng có gì mang theo ngoài gió, ngoài hương, ngoài sắc màu, ngoài tuổi trẻ. Vậy nhưng gió luôn tràn đầy năng lượng, gió cổ vũ mưu sinh, gió khỏa lấp những nỗi lòng bươn chải. Gió như ai, gió tung lưới quăng chài, gió tan thành sinh khí…

Dọc những bờ đê mà tôi đi tới, ngang những triền nước mà tôi bước lui, đâu đâu cũng u ơ đời gió. Gió thấm vào lời ru kẽo kẹt, gió ôm bụng buồm thắm buồm nâu, gió công kênh những lời nguyện cầu, người ta muốn là gió, người ta muốn như gió, người ta ngả vào gió mà quên tên bay lên.

Tôi đã đi ngang đời gió, từ cái ống tre liu riu gió thổi bếp lửa của bà đến cả chênh chao cha tôi chăn thả con diều tuổi thơ bé nhỏ. Và sau này nữa trên những hành trình vượt đại dương, gió như một người khổng lồ quyền lực tôi vẫn tự hỏi đâu là bàn tay của gió? Vậy đấy, có một bàn tay của gió, bạn có, tôi có và chúng ta ai ai cũng có.

Đó là gió từ tay mẹ, đó là gió từ tay cha đã phe phẩy mà chăm bẵm ân tình. Ngọn gió ấy nhỏ nhoi lắm, nó chẳng quyền lực như gió từ trùng dương. Ngọn gió ấy kém hương lắm, nó chỉ ám ảnh cái mùi mồ hôi chẳng thể gọi tên mỗi buổi trưa nồng. Ngọn gió ấy cũng chẳng thắm chẳng nâu cho lắm, như những cánh buồm vắng vào xứ sở. Nhưng ngọn gió ấy lại có một sức sống kỳ lạ, nó cứ thản nhiên khiêm nhường như một nhành lan.

Lạ kỳ thay ngọn gió ấy bền lắm, bao năm rồi không mỏi, bấy năm rồi không ngừng. Gió cứ thổi suốt bốn mùa thơ dại, gió mê mải từng khúc tâm can. Cho đến cả bây giờ mẹ già cha yếu, cho đến cả bây giờ tôi trộm vía lớn khôn, thì ngọn gió ấy vẫn khắc khoải trong mình. Gió ở đâu hỡi gió, gió là ai hỡi gió. Gió không phải vô tướng, gió chẳng phải vô minh. Đó là bàn tay của gió. Tôi gọi đó cơn gió sinh thành.


Nguồn: Trải Nghiệm Khác Biệt

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn