nguyenthanhha Girl

Bạn trưởng thành hay vẫn chỉ là một cậu nhóc trẻ con?

Đăng 7 năm trước

Con trai bỗng nhiên chú ý đến những bộ phim tâm lý, tình cảm gia đình... Boys chợt khao khát có một mái ấm gia đình hạnh phúc và trong gia đình nhỏ bé ấy, có một đứa trẻ…gọi boys là “Ba’…

Một buổi sáng đẹp trời, thức giấc sau một đêm dài… Bạn chợt nhận ra: mình cao lớn hơn so với ngày hôm qua - thế rồi bạn cho rằng bạn đã trưởng thành. Bạn thích thú biết mấy khi dưới cằm xuất hiện một vài cọng râu, giọng có chút khàn khàn, cổ lộ yết hầu, v.v… Cứ như vậy, ngày qua ngày, bạn tự cho rằng: mình đã trở thành một người đàn ông thực sự.

Thưa với bạn rằng, nếu bạn dựa vào những dấu hiệu trên cơ thể để đánh dấu sự trưởng thành của tâm hồn, của trái tim thì bạn mới chỉ là một cậu nhóc 16 tuổi, không hơn và cũng không kém. Cơ sở nào mà tôi dám khẳng định như vậy? Đương nhiên, tôi cũng đã từng trải qua giai đoạn dậy thì, và cũng không ít lần tôi ảo tưởng về bản thân, tôi tự đặt cho mình biệt hiệu “Chàng trai trưởng thành”. Tuy nhiên, dần dần, mãi tới một ngày nọ, bất chợt, tôi nhận ra rất nhiều điều khác xa so với tưởng tượng, so với thói quen, tính cách của bản thân tôi bấy lâu nay :

Tôi không còn ngủ nướng, kể cả khi rảnh rỗi… Tôi đắn đo: thời gian đáng quý biết nhường nào…

Tôi không còn quá say mê với chiếc laptop quen thuộc, ăn uống đúng giờ hơn, đủ chất hơn, biết quan tâm đến sức khoẻ, quan tâm đến bất kỳ một dấu hiệu nào mà tôi cho là bất thường xuất hiện trong cơ thể…

Tôi sẵn sàng bỏ qua cái tôi ngang bướng của bản thân để chạy lại ôm/ hôn mẹ mỗi khi ra khỏi nhà hay nói với mẹ một lời xin lỗi khi tôi sai, tôi phạm lỗi - làm điều mà tôi đã từng nhất quyết cho rằng “Sến súa, xấu hổ biết chừng nào…”

Tôi trò chuyện nhiều hơn với ba, về mọi khúc mắc, mọi vấn đề bản thân gặp phải trong cuộc sống- điều mà trước đây tôi đã một mực khẳng định : nó vô vị hơn bất cứ điều gì khác trên đời…

Tôi chi tiền cho một buổi thăm/khám sức khoẻ tại một bệnh viên tư nổi tiếng- việc làm mà tôi đã từng than rằng : lãng phí và không thực sự cần thiết…

Tôi đưa bạn gái về nhà… Tôi xắn tay áo, lần đầu tiên vào bếp, lụi hụi kho một nồi cá; cay mắt khi xắt một vài củ hành; vụng về khi làm quen với công việc nấu nướng… Tôi chợt cảm thấy việc tự tay vào bếp, nấu một bữa ăn cho những người mà mình yêu thương thật ý nghĩa biết bao nhiêu…

Tôi vỗ vai thằng bạn nối khố trong lúc nó rối ren nhất, dùng giọng của một “chàng trai hiểu chuyện” khi tâm sự với nó về trách nhiệm của một người đàn ông, một người ba với đứa con bé nhỏ chưa chào đời, trách nhiệm của một người bạn trai với cô bạn gái trước hôn nhân…

Tôi cố gắng phấn đấu hết sức mình để thành công trong công việc, để mua nhà, mua xe với mong muốn : vợ con tương lai của mình sẽ có một cuộc sống sung túc, thoải mái…

Tôi dần biết lắng nghe tâm sự của bạn gái, tôi hiểu được phần nào đó nơi thế giới nội tâm phong phú của nàng…

Tôi không thường xuyên sử dụng xe ô tô để đi làm, trừ những buổi có cuộc họp hoặc công việc quan trọng, mà thay vào đó là những giờ đồng hồ cuốc bộ nơi con đường quen thuộc, nơi tôi chưa từng một lần rảo bước dạo chơi…

Tôi dừng việc đắm chìm vào hàng chục những bộ phim khoa học viễn tưởng, phim kiếm hiệp mà thay vào đó; tôi bắt đầu chú ý đến những bộ phim tâm lý, tình cảm gia đình… Tôi chợt khao khát có một mái ấm gia đình hạnh phúc và trong gia đình nhỏ bé ấy, có một đứa trẻ…gọi tôi là “Ba’…

Tôi không còn cảm thấy bối rối trước những khoảnh khắc giận hờn vu vơ, những giọt nước mắt tủi hờn của bạn gái. Tôi học được cách an ủi, tôi biết chia sẻ, cảm thông, bất kể là những điều nhỏ nhặt nhất; để tình yêu của chúng tôi thêm gắn bó…

Tôi bỗng cảm thấy yêu biết mấy những đứa trẻ đang tuổi chập chững biết đi, bi bô tập nói. Tôi có thể dành hàng giờ đồng hồ để chơi đùa với chúng và cũng không ít lần nhủ thầm “Phải chi mình có đứa con xinh xắn, dễ thương thế này thì tốt biết bao nhiêu…”

Tôi bình tĩnh hơn trước những biến cố vô thường của cuộc sống. Ít nhất là có thể tự mình giải quyết một phần nào đó những rắc rối ấy mà không phải phiền đến sự giúp đỡ từ ba mẹ…

Tôi tìm hiểu nhiều hơn về chứng mất ngủ của mẹ, tôi lo lắng khi thấy ba ho nhiều về đêm…Và tôi nghĩ: “Mình cần phải nhanh chóng làm gì đó…”

Không trốn tránh, không bế tắc, không dùng bạo lực; Tôi sẵn sàng chuẩn bị tâm lý để giải quyết mọi lỗi lầm mà tôi đã gây ra…

Tôi học được cách cân nhắc, đắn đo kỹ càng trước khi đưa ra bất kỳ một quyết định nào, dù cho đó là việc lớn hay chỉ là vài ba chuyện tầm phào xảy ra đều đặn như cơm bữa…

Tôi cảm thấy hạnh phúc khi giúp đỡ một người nào đó, kể cả khi lòng tốt của tôi có bị ai đó hiểu nhầm…

Và… Tôi cười thầm khi nghe mẹ nhắc đến chuyện yêu đương của con trai, nhắc đến chuyện lập gia đình của tôi. Hạnh phúc hơn là tôi không lảng tránh mà thẳng thắn đáp lại mẹ bằng một lời hứa chắc như đinh đóng cột: “Cuối năm nay mẹ sẽ có con dâu. Cô ấy là người con yêu và con tin chắc mẹ cũng sẽ rất thích cô ấy…”

Tạm khép lại câu chuyện về quá trình trưởng thành của tôi. Bạn biết không, cây bút lừng danh của nhân loại An-đéc-xen từng quan niệm: “Người sống lâu nhất không phải là người nhiều tuổi nhất mà là người có cảm xúc trước cuộc đời nhiều nhất…” Tương tự như vậy, khoảng cách từ những nét ngây ngô, bồng bột, đôi khi có phần nông nổi ở một cậu bé, một chàng trai mới lớn đến sự chín chắn, trưởng thành của một người đàn ông không hoàn toàn có thể đo được bằng tuổi tác, bằng sự phát triển của cơ thể mà hơn hết, nó cần được đánh dấu bằng sự phát triển của nhận thức, của tâm hồn; đánh dấu bằng cách ứng xử, cách suy nghĩ… Hay nói cách khác, chỉ khi nào bạn cảm thấy trái tim của bạn đang lớn lên từng ngày, khi bạn nhìn mọi thứ xung quanh dưới lăng kính của những thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông thì khi đó, bạn mới thực sự trưởng thành, các chàng trai 

Sườn heo bay

Chủ đề chính: #trưởng_thành

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn