Nak Nak Mình thích sưu tầm những bài viết hay, cảm động trên mạng hoặc ở đâu đó.

Cô dâu mặc áo tang

Đăng 5 năm trước

Đây là 1 bài viết mình chép trên fb của 1 bạn nữ mà mình xin phép được dấu tên. Mình xin phép giữ nguyên văn câu chữ cũng như lời văn của bạn đó. Mình chỉ muốn chia sẻ để các bạn hiểu hơn về nỗi đau của bạn nữa đó thôi.

Đây là lần cuối e viết về a !!! 

Gần tới ngày a với e về chung một nhà rồi, e rất muốn được mặc bộ áo dài đỏ đội khăn đóng, được a nắm tay dắt vào nhà chứ ko pải mặc bộ áo dài trắng đeo khăn tang nước mắt đằm đìa... Đến bây giờ e vẫn ko tin a ạ, mơ thôi pải ko a, là do mệt quá nên mình ngủ mơ pải ko, mơ giấc mơ dài quá rồi mình cùng nhau dậy được ko a ???Em còn nhớ như in, cái đêm tối cướp mất a khỏi e, e nge tin dữ e chạy tới chỉ thấy 2 xe ngỗn ngang máu me khắp đường, e thét lên, có ngừoi đưa e đi tìm a, họ nói e bình tình và nói rằng a ở “TT pháp y”  e như chết lặng đi, láo a hị chắc ai đó lừa đảo e thôi nhưng người nói ko pải là người lạ mà là một người sếp một người a trai a luôn kính trọng, thương yêu ...e lắp bắp nói  “Quý bị thương mà a ,sao a ko đưa đến bv, ko đc, a qua đưa Q đi bv đi,ko pải ở đấy, a ơi đưa Q đi giúp e, e xin a đấy”. Tới nơi nhìn thấy a nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay ,e như muốn chết lặng lần thứ 2, vẫn lắp bắp nói “ a ơi ko pải Q đâu a, chắc chắn ko pải, lộn người rồi a ơi” e vẫn ko tin, ko tin a à, còn hơn 2 tuần nữa đám cưới rồi, mình còn có hẹn đi thử váy cưới, đi mua tủ, mua giường mà a, thiệp cưới đã viết sẵn hết rồi chỉ đợi ngỉ lễ là đèo nhau đi phát thiệp thôi mà... giờ e bít pải làm sao đây a, e chưa bao giờ ngĩ tới ngày ko có a bên cạnh.Sáng sớm hôm đó, VĐ đón a về với bầu trời u tối đầy sương, mang một nỗi buồn, nỗi mất mát mà đến chết e cũng ko thể nào quên được. E vào nắm lấy tay a, tay a lạnh, lạnh lắm, e khóc thét lên “Má ơi, má ơi! Đừng để Q nằm đây, lạnh lắm, Q ko thích nằm một mình đâu má ơi...” tiếng khóc như xé lòng tất cả. Tay a, cơ thể a bt lúc nào cũng ấm áp cả, ngược lại e thì lạnh, nên a hay lấy tay mình làm e ấm lên... giờ thì ai làm đây a ơi.Từ ngày a đi, e cứ như người ở trên mây, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy a đứng đấy nhe răng cười, nước mắt e lại chảy dài...Xin a đấy hãy bước đến bên e mà xoa đầu, ôm e như cách a làm mỗi lúc e buồn, a hay nói “a thương Mỹ Hạnh của a nhất trên đời, thương hơn cả mạng sống của a mà” nhưng giờ thì sao... A ơi, a ơi, ko được, thật sự là ko được, a ko được đi, a đi rồi e bít pải làm sao, 2 năm qua a hiện hữu từ việc nhỏ đến việc lớn trong cuộc sống của e ( chỉ cần bưng tô bún mà quên dặn ko màu, ko hành...là tự động lấy ra cho e, ăn xong lại đi lấy nước, đến cái đồng hồ treo tường a cũng pải mua pin thay rồi còn cằn nhằn “Con lùi là chúa lười nhát, có cái đồng hồ hết pin lâu lắt cũng ko thay, lừoi như chó ấy” , mỗi lần đi chơi là chỉ cần đưa mặt ra lắt lắt là a tự bít mang khẩu trang, mang mũ cho e

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn