Mộc Yên Linh

Cô đơn thì sao chứ?

Đăng 9 năm trước

Hãy cứ là những cô gái luôn biết trông chờ vào kì tích, hoặc tạo ra nó khi bản thân mình còn có thể...

<p class="first-child">&nbsp;</p> <p class="first-child">Đọc những con chữ của nhiều bạn, bỗng thấy cuộc đời tr&ocirc;i qua rất nhẹ, tựa như chưa kịp cảm nhận được điều g&igrave; th&igrave; đ&atilde; hết canh t&agrave;n của một thời vụng dại. Nhớ về m&igrave;nh của năm xưa, thể n&agrave;o cũng l&agrave; một c&ocirc; g&aacute;i trẻ vụng về, hậu đậu, dường như bao giờ cũng loay hoay với việc cố gắng h&ograve;a nhập m&igrave;nh với mọi người.</p> <p class="center article-image" style="text-align: center;">&nbsp;</p> <p class="center article-image" style="text-align: center;"></p> <p>&nbsp;</p> <p>Th&aacute;ng năm ấy tr&ocirc;i qua, vui vẻ biết bao, xốn xang biết bao. Bước ch&acirc;n trẻ tuổi tuy cũng biết mỏi nhưngv&igrave; khao kh&aacute;t m&atilde;nh liệt, bao giờ cũng cố chấp đưa t&acirc;m hồn đi qua hết thế giới của người n&agrave;y đến thế giới của người kh&aacute;c, chạm v&agrave;o rồi bu&ocirc;ng. Khi ấy, hạnh ph&uacute;c đơn thuần chỉ l&agrave; những hạt sỏi nhỏ nhoi đủ đẹp đẽ để c&oacute; thể giữ vui vẻ m&atilde;i ở cạnh m&igrave;nh. V&agrave; rồi khi mọi thứ nối g&oacute;t thời gian trở về với những nơi m&agrave; bản th&acirc;n chẳng c&ograve;n c&oacute; thể chạm đến, l&ograve;ng bỗng chốc rơi v&agrave;o tuyệt vọng.</p> <p>C&ograve;n nhớ th&aacute;ng năm ấy đ&atilde; phải kh&oacute; khăn lắm mới d&aacute;m đưa tay ra chạm v&agrave;o một người, để cho họ mặc sức l&agrave;m m&igrave;nh thương tổn. Rồi cứ nhiều lần hơn như thế, cứ thỏa sức ch&igrave;a tay v&agrave;o thế giới của người kh&aacute;c, kh&ocirc;ng van cầu, kh&ocirc;ng ham muốn, chỉ l&agrave; cảm thấy cần th&igrave; sẽ đưa, kh&ocirc;ng cần nữa th&igrave; sẽ r&uacute;t lại. Chưa bao muốn dấn th&acirc;n s&acirc;u hơn, mọi thứ l&agrave; thực h&oacute;a ra chỉ đ&ugrave;a...</p> <p class="center article-image">&nbsp;</p> <p class="center article-image" style="text-align: center;"><img src="https://media.ohay.tv/v1/content/wp-content/uploads/2014/09/10635906_936034156413033_2057109134537647501_n.jpg" alt="" /></p> <p class="center article-image" style="text-align: center;"></p> <p class="center article-image">&nbsp;</p> <p class="center article-image">Tho&aacute;ng chốc đ&ecirc;m lại về, c&ocirc; đơn vẫn y&ecirc;n lặng đứng đ&oacute; ngắm nh&igrave;n.</p> <p>Thật ra, t&ocirc;i đ&atilde; bắt đầu quen dần v&agrave; kh&ocirc;ng c&ograve;n sợ h&atilde;i nữa.&nbsp;<em class="last-child first-child">C&ocirc; đơn th&igrave; sao chứ?</em></p> <p>H&atilde;y cứ l&agrave; những c&ocirc; g&aacute;i lu&ocirc;n biết tr&ocirc;ng chờ v&agrave;o k&igrave; t&iacute;ch, hoặc tạo ra n&oacute; khi bản th&acirc;n m&igrave;nh c&ograve;n c&oacute; thể. Đừng để c&ocirc; đơn gặm nuốt m&igrave;nh như một con qu&aacute;i th&uacute; v&agrave; bản th&acirc;n l&agrave; mồi m&agrave; một khi đ&atilde; rơi v&agrave;o nanh vuốt của n&oacute;, th&igrave; chỉ c&oacute; thể chờ v&agrave; chết. Đừng để thời gian hết lần n&agrave;y đến lần kh&aacute;c l&agrave;m mục rữa t&acirc;m hồn n&agrave;y, biến n&oacute; th&agrave;nh những đống hoang t&agrave;n bao giờ cũng đợi chờ sự để t&acirc;m của người kh&aacute;c.</p> <p>V&agrave; cũng đừng để cho thế gian xoay n&oacute; th&agrave;nh những cuộn chỉ c&oacute; c&aacute;i vỏ thật d&agrave;y, để một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute; khi cần mở l&ograve;ng lại kh&ocirc;ng thể mở được.</p> <p class="last-child">&nbsp;</p> <h3 class="last-child"><strong class="first-child">Mộc Y&ecirc;n Linh</strong></h3>

Chủ đề chính: #cô_đơn

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn