Cô đơn thì sao chứ?
Đăng 9 năm trướcHãy cứ là những cô gái luôn biết trông chờ vào kì tích, hoặc tạo ra nó khi bản thân mình còn có thể...
<p class="first-child"> </p>
<p class="first-child">Đọc những con chữ của nhiều bạn, bỗng thấy cuộc đời trôi qua rất nhẹ, tựa như chưa kịp cảm nhận được điều gì thì đã hết canh tàn của một thời vụng dại. Nhớ về mình của năm xưa, thể nào cũng là một cô gái trẻ vụng về, hậu đậu, dường như bao giờ cũng loay hoay với việc cố gắng hòa nhập mình với mọi người.</p>
<p class="center article-image" style="text-align: center;"> </p>
<p class="center article-image" style="text-align: center;"></p>
<p> </p>
<p>Tháng năm ấy trôi qua, vui vẻ biết bao, xốn xang biết bao. Bước chân trẻ tuổi tuy cũng biết mỏi nhưngvì khao khát mãnh liệt, bao giờ cũng cố chấp đưa tâm hồn đi qua hết thế giới của người này đến thế giới của người khác, chạm vào rồi buông. Khi ấy, hạnh phúc đơn thuần chỉ là những hạt sỏi nhỏ nhoi đủ đẹp đẽ để có thể giữ vui vẻ mãi ở cạnh mình. Và rồi khi mọi thứ nối gót thời gian trở về với những nơi mà bản thân chẳng còn có thể chạm đến, lòng bỗng chốc rơi vào tuyệt vọng.</p>
<p>Còn nhớ tháng năm ấy đã phải khó khăn lắm mới dám đưa tay ra chạm vào một người, để cho họ mặc sức làm mình thương tổn. Rồi cứ nhiều lần hơn như thế, cứ thỏa sức chìa tay vào thế giới của người khác, không van cầu, không ham muốn, chỉ là cảm thấy cần thì sẽ đưa, không cần nữa thì sẽ rút lại. Chưa bao muốn dấn thân sâu hơn, mọi thứ là thực hóa ra chỉ đùa...</p>
<p class="center article-image"> </p>
<p class="center article-image" style="text-align: center;"><img src="https://media.ohay.tv/v1/content/wp-content/uploads/2014/09/10635906_936034156413033_2057109134537647501_n.jpg" alt="" /></p>
<p class="center article-image" style="text-align: center;"></p>
<p class="center article-image"> </p>
<p class="center article-image">Thoáng chốc đêm lại về, cô đơn vẫn yên lặng đứng đó ngắm nhìn.</p>
<p>Thật ra, tôi đã bắt đầu quen dần và không còn sợ hãi nữa. <em class="last-child first-child">Cô đơn thì sao chứ?</em></p>
<p>Hãy cứ là những cô gái luôn biết trông chờ vào kì tích, hoặc tạo ra nó khi bản thân mình còn có thể. Đừng để cô đơn gặm nuốt mình như một con quái thú và bản thân là mồi mà một khi đã rơi vào nanh vuốt của nó, thì chỉ có thể chờ và chết. Đừng để thời gian hết lần này đến lần khác làm mục rữa tâm hồn này, biến nó thành những đống hoang tàn bao giờ cũng đợi chờ sự để tâm của người khác.</p>
<p>Và cũng đừng để cho thế gian xoay nó thành những cuộn chỉ có cái vỏ thật dày, để một ngày nào đó khi cần mở lòng lại không thể mở được.</p>
<p class="last-child"> </p>
<h3 class="last-child"><strong class="first-child">Mộc Yên Linh</strong></h3>