Hãy đặt điện thoại xuống và cảm nhận thế giới xung quanh bạn
Đăng 7 năm trướcHãy đặt điện thoại xuống và cảm nhận thế giới xung quanh bạn, bạn sẽ nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều những khoảnh khắc quý giá của cuộc sống.
Dán mắt vào màn hình máy tính tám tiếng mỗi ngày cho công việc và toàn bộ thời gian còn lại đều dính chặt chiếc điện thoại không rời - những điều này khiến chúng ta dễ dàng quên đi và bỏ qua việc cảm nhận thế giới xung quanh mình.
Chúng ta quá kích thích với những tin tức thay đổi liên tục, những cập nhật ứng dụng và thông báo trên điện thoại mà bỏ qua việc xác nhận và đánh giá cao những giác quan cơ bản của con người, rất cần thiết cho sức khỏe tinh thần và cảm xúc.
Dù là một tuần dài cai nghiện các phương tiện kỹ thuật số, một buổi chiều không có chiếc điện thoại bên cạnh hay chỉ đơn giản là nửa giờ thực hành chánh niệm, rời mắt khỏi màn hình để nghỉ ngơi và kết nối lại với giới tự nhiên. Quên đi những cú nhấp chuột, quên cảm giác các ngón tay trượt lên màn hình và để cho đôi tay dẫn dắt bạn trải nghiệm một lần nữa những cảm giác đơn giản nhưng lại vô cùng quý giá trong cuộc sống.
Cảm nhận ánh sáng lọt qua kẽ tay
Hái một ít trái cây và thưởng thức độ chín mọng của nó
Nắm lấy bàn tay ai đó
Đã bao lâu rồi bạn không cầm bút viết?
Cảm nhận dòng nước mát lạnh nhỏ giọt qua từng đầu ngón tay
Hãy thử nhớ lại cảm giác khi còn là một đứa trẻ và lần đầu tiên bạn được chạm vào một cái cây to
Vuốt ve một bé mèo
Trao cho ai đó một cái ôm thật chặt
Chơi đùa với đất sét, sáng tạo ra một thứ gì đó
Đọc sách, lật mở từng trang thật chậm và cảm nhận mùi hương của nó
Đặt bàn tay lên cửa sổ và cảm nhận cơn mưa đang nhẹ nhàng lướt qua
Dành thời gian để thực sự thưởng thức một món đồ uống nóng mà không có chiếc điện thoại bên cạnh
Cảm nhận những hạt cát trượt qua kẽ tay
Cầm một cây cọ lên và bắt đầu thỏa sức sáng tạo
Tự tặng cho mình một đóa hoa và cảm nhận vẻ đẹp cũng như hương thơm của nó
Đi dạo và mang về nhà những viên sỏi láng bóng với hình thù kỳ lạ
Thật trùng hợp, cách đây 2 năm tôi đã từng viết một bài thơ để nói lên vấn nạn người trẻ cứ suốt ngày dán mặt vào màn hình điện thoại, rồi họ than vãn mình lẻ loi và cô độc. Nhân chủ đề này, tôi cũng xin mạn phép chia sẻ những dòng suy nghĩ của mình vào thời điểm ấy.
NGẨNG MẶT LÊN EM!
Ngẩng mặt lên em!
Sao em cứ cúi gằm như thế?
Hãy ngẩng mặt lên nhìn ngắm thế gian này
Cuộc sống vốn là một vòng xoay
Mọi thứ đều vẫn đang chuyển động
Sao em còn đứng yên?
Em đã ấp ủ quá nhiều nỗi muộn phiền
Em rời xa bạn bè tất cả
Xung quanh em chỉ còn những người xa lạ
Những cái nick sáng đèn
Những cái tên...
Sinh nhật em họ nào có quên
Nhưng còn đâu những món quà
Những nụ cười rất thật
Phải chăng lúc này em đang cô đơn nhất?
Dù có biết bao lời chúc mừng vây quanh em
Em à! Em nghĩ lại mà xem
Đã bao lâu rồi không ngẩng lên nhìn vào mắt mẹ
Để thấy những vết chân chim hằn sâu lặng lẽ
Đọng những giọt buồn
Em cứ thở than tình yêu đến muộn
Nhưng có bao giờ thử ngẩng mặt lên đâu!
Để biết rằng trong hàng vạn lần lướt qua nhau
Em đã bỏ rơi biết bao điều hạnh phúc
Em ném mình vào những đêm dài hun hút
Dán chặt màn hình, tay nhấn phím không ngưng
Chuyện thế giới hiểu nhiều...
Chuyện quanh mình dửng dưng
Em đâu rõ tương lai mình trôi tuột mãi
Hãy tắt điện thoại
Tắt màn hình
Và ngẩng mặt lên em!
- timbuondoncoi -
Theo Brightside
Ngọc Hà - Ohay TV
Xem thêm: