Phong VJ

Kẻ 'ăn hôi' vĩ đại - Nguyễn Lân Trung

Đăng 6 năm trước

Mặc dù đã rời khỏi chiếc ghế Phó Chủ tịch VFF, ông Nguyễn Lân Trung vẫn rất hăng hái, nhiệt tình, vẫy tay như “người hùng” tại buổi diễu hành đón đội tuyển U23 Việt Nam trở về nước hôm 28/01 vừa qua.

Chẳng biết hình ảnh ấy đã giúp ông “chơi trội” hơn được mấy cô hotgirl bên VietJet được bao nhiêu phần, nhưng tôi chắc chắn ông đã hứng không ít gạch đá từ hành động hết sức lố bịch của mình. Thử hỏi ông Trung đã có đóng góp gì cho nền bóng đá Việt, hay ông chỉ là kẻ cơ hội, thấy sang bắt quàng làm họ, “ăn hôi” trên chiến công, thành tích của người khác?

Lật lại quá khứ, chúng ta đều biết rằng người đã đặt nền tảng cho kỳ tích của U23 Việt Nam hôm nay không ai khác chính là Bầu Đức. Chính Bầu Đức, với tư cách là Phó chủ tịch Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) đã quyết định mời huấn luyện viên Park Hang Seo về để đào tạo cho đội tuyển Việt Nam, người dẫn dắt U23 từ trận thua tan tác Thái Lan ở Seagames mấy tháng trước để bước thẳng vào trận chung kết U23 Châu Á.

Nhẽ ra, ở trên chiếc xe buýt 2 tầng ấy phải là chỗ dành cho Bầu Đức, người có công lớn nhất góp phần cho chiến thắng lịch sử này. Nhưng không, cái ghế vinh dự ấy đã bị một kẻ bất tài khác tranh mất, reo hò như thể mình là vị anh hùng của dân tộc. Kẻ ấy thậm chí còn chen chúc nhau, ráng sao cho mình đứng hàng đầu khi chụp hình kỷ niệm với ngài Thủ tướng.

Hồi ấy, ngày Bầu Đức đưa ông Park Hang Seo về đội tuyển, ông Trung cùng các đồng nghiệp của mình tại VFF đã không tiếc công mắng mỏ Bầu Đức, mắng luôn cả ông Park vì sợ vị huấn luyện viên người Hàn sẽ thiên vị cầu thủ Hoàng Anh Gia Lai.

Rồi lúc ông Park thử nghiệm Duy Mạnh ở vị trí trung vệ ở giải mời tại Thái, Mạnh mắc lỗi khí thế, ông Trung cùng các đồng nghiệp khác tại VFF cũng mất công mất sức lên án cả ông Park lẫn Bầu Đức vì “chả làm nên cơm cháo gì”.

Giờ, khi U23 chiến thắng trở về, ông Trung cùng các đồng nghiệp khen Park không ngượng miệng, rồi lơ bầu Đức “như chưa hề có cuộc chia ly”. Song nhiễm nhiên đứng ở vị trí quan trọng trong thời khắc thiêng liêng của lịch sử bóng đá Việt, tự cho mình cái quyền cướp đi công lao, mồ hôi nước mắt của người khác. Thật là một kẻ “ăn hôi” vĩ đại!

Và trong khi Bầu Đức cười lại nụ cười tủm tỉm vì sướng như ông đã từng có lúc HAGL ở thời đỉnh cao, thì ông Nguyễn Lân Trung cùng với các lãnh đạo VFF lại đang hứng chịu không ít lời dè bỉu, lên án của dư luận. Âu cũng đáng!

Nhẽ ra, ở trên chiếc xe buýt 2 tầng ấy phải là chỗ dành cho Bầu Đức, người có công lớn nhất góp phần cho chiến thắng lịch sử này.

Nhẽ ra, ở trên chiếc xe buýt 2 tầng ấy phải là chỗ dành cho Bầu Đức, người có công lớn nhất góp phần cho chiến thắng lịch sử này.

Giải thích cho hành vi “ăn hôi” của mình, ông Nguyễn Lân Trung cho rằng mọi người phản ứng như vậy là “oan ức” cho ông lắm, do sơ ý nên đứng ở chỗ nhạy cảm mà thôi. Lên tới chức Phó Chủ tịch VFF thì hẳn ông Trung cũng phải là người có tri thức, có kinh nghiệm, chả nhẽ lại không biết cái vị trí ấy nhạy cảm như thế nào? Thậm chí ông còn trơ trẽn cho biết, ông thuộc biên chế cán bộ truyền thông, ông phải leo lên xe buýt để làm nhiệm vụ MC cho các cầu thủ hô khẩu hiệu. Nếu ông là MC thật, vậy thì sắp tới có lẽ ông Trung xứng đáng là MC vô duyên nhất trong lịch sử.

Tuy nhiên, hoàn toàn trái ngược với phát ngôn của ông Trung, ông Nguyễn Xuân Gụ, Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF), khẳng định không giao cho ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt chở đoàn U23 Việt Nam diễu hành để phụ trách công tác truyền thông. Nếu đúng như lời ông Gụ thì tôi cũng đến bái phục sự trơ trẽn đến cùng cực của ông Trung, hành động đã lố bịch, ngay đến cả lời nói cũng vô ý thức đến như vậy. Càng nói ra thì người ta càng thấy khinh bỉ!

Mà thật ra cũng khó có thể trách ông được, vì các bệnh “ăn hôi” này nó là bệnh mãn tính khó chữa của ông Trung. Nhớ hồi đội tuyển Việt Nam vô địch AFF Suzuki Cup 2008, các cầu thủ như Tấn Tài, Việt Thắng, Vũ Phong,… cũng phải trầy trật, đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới giành được giải cao nhất. Huấn luyện viên Calisto khi đó cũng đã vất vả, cực khổ, vượt qua muôn vàn sức ép khi thành tích không được như muốn để đem lại chiến thắng cho chúng ta. Và khi cả đội tuyển nâng Cup, ông Nguyễn Lân Trung cũng hồ hởi chen lấn, nhảy vào giữa đội hình, khiến HLV trưởng là ông Calisto mất cả chỗ để ngồi chụp cùng các học trò thân thương.

Và nếu ông Trung chỉ “lỡ dại” một lần ở những thời điểm trọng đại như vậy, có lẽ ông đã không đáng bị lên án. Nhưng không, ông lại chọn cách xuất hiện nhiều lần, ở cái vị trí mà ông phải cố gắng chen lên, mà chưa chắc người ta đã đồng ý cho ông lên, hay chỉ vì ông từng là cựu lãnh đạo VFF, nên họ đành “cả nể” để ông chiễm chệ ngồi lên đó một cách miễn cưỡng.

Có lẽ ông Trung vui quá nên mất khôn, nhưng thực sự khi đó người hâm mộ không muốn nhìn thấy ông. Họ chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi rói của những người xứng đáng, nhưng người hùng thực sự đã chiến đấu và chiến thắng, chứ không phải là những kẻ ngang nhiên cướp công vinh quang của người khác.

Thật vậy, ông làm lố làm chi để rồi bây giờ đẹp mặt quá, để rồi những thói xấu, những trò bẩn, năng lực có hạn của bản thân tự nhiên bị phơi bày, thành trò cười cho thiên hạ. Và tôi tự hỏi, phải chăng một kẻ bất tài về hưu như ông Trung đang chỉ cố gắng bấu víu lấy vinh quang mà ông chưa từng có được, chưa một lần được vinh danh, để có thể thấy được cảnh người ta tung hô, ngưỡng mộ mình nó như thế nào? Hay ông cũng như những cô gái mặc đồ kiệm vải của VietJet, tìm cách đứng gần với các cầu thủ, hòng tìm kiếm sự nổi tiếng, hay kiếm những đồng bạc lẻ từ công việc mà họ được thuê, là PR lố lăng cho một hãng hàng không “rẻ tiền”, cũng bon chen ăn theo là VietJet?

Nếu tôi là ông, một người đã quá nhạt nhòa trong mắt công chúng, một người không góp ích gì cho nền bóng đá nước nhà, hay thậm chí là từng bị lên án vì đã không ít lần “ăn bẩn” trên công sức của các cầu thủ; thì tôi sẽ chọn một góc tối nào đó, âm thầm vỗ tay, ngưỡng mộ những con người tài năng kia, soi xét lại những lần suy nghĩ thiển cận, lặng lẽ xin lỗi đến ông huấn luyện viên người Hàn, đến Bầu Đức, đến toàn thể người hâm mộ Việt Nam. Và rồi tôi sẽ tự thấy áy náy với lòng mình, với sự bất tài của mình, chứ không phải là kiểu “ăn hôi” một cách trơ trẽn, công khai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Cuối bài, tôi có lời khuyên cho một số độc giả, ai cần học về tư cách, về cách “ăn trên lưng người khác” xin cứ liên hệ với ông Nguyễn Lân Trung, vì có lẽ xưa giờ chưa ai xứng đáng được “vinh danh” là kẻ ăn hôi nhất lịch sử như ông.

(Soha / Người Lao động / Dân Việt)

Chủ đề chính: #Nguyễn_Lân_Trung

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn