Bảo Thanh Lương

Lãnh cung hoàng hậu quật khởi kế: Chương 5

Đăng 5 năm trước

Tác giả: Dạ Mạn Vũ Tình trạng: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Nam xuyên nữ

Quyết định trở lại Phù Dung Cung

Thấy nương nương chỉ cười lại không nói một lời, Bích Oánh thật sự cho rằng lão gia đang suy nghĩ biện pháp cứu cácnàng ra ngoài. Trong nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, chắp tay trước ngựckhông ngừng mà cảm tạ các lộ thần phật.Trần Diệp Thanh thấy bộ dáng thành kính của Bích Oánh thở dài. Tiểu nha đầu nàyđúng là máy khoan điện, nhưng lão gia hỏa kia cùng là đồ củ cải.  

Đinh xuân thấy phong thư đã đọc xong, nhưng vị chủ tử kia lại không nói lời nào. Trong lòng như bị mèo cào, địnhmở miệng thử thăm dò nhưng ngại vừa rồi đã lỡ tỏ vẽ với Trần Diệp Thanh nênđành ngậm miệng.  

Lúc này Trần Diệp Thanh nhẹ nhàng nhai củ cải trong miệng, nhìn tên gia đinh kia, vò vò phong thư trong tay, hỏi:“Phụ thân muốn ngươi đem tin đưa tới, không biết là vạn sự đã chuẩn bị xongmuốn phai ngươi đến báo cho bổn cung hay trưng cầu ý kiến của bổn cung”.  

Đinh xuân khinh thường nhìn Hoàng Hậu nương nương trước mắt, ỷ vào lão gia chống lưng, hắn nghĩ tục ngữ nói phượng hoàng xuống nước không bằng gà, vị chủ tử này đến gà rừng cũng khôngbằng, còn ở đây ra vẻ sao? Tuy trong lòng rằng cực kỳ khinh thường, nhưng thân là nô tài hắn không dám làm càn, nên ra bộ cung kính trả lời: “Lão gia nói, muốn cùng nương nương ngài cùng nhau thương lượng”. 

“Nếu là thương lượng, hôm nay ngươi tiện thể nhắn trở về, nói bổn cung khôngđồng ý sự an bài của phụ thân”. Khi nói chuyện, Trần Diệp Thanh không chút khách khí xé nát phong thư trong tay, vứt lên mặt đất. Sắc mặt Đinh Xuân trắngnhợt, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt: “Nương nương, ngài ……”. 

Trần Diệp Thanh sắc mặt trầm xuống, không chút khách khí nói: “Trở về nói chophụ thân, thân là nữ nhi của Tư Đồ gia, bổn cung nhất định sẽ vì gia tộc suynghĩ tới nơi tới  chốn, cho dù thân bịgiam trong lãnh cung cũng quyết không quên sự kỳ vọng của người nhà, tương lai nếu có cơ hội ra ngoài, Tư Đồ gia vẫn cùng bổn cung hưởng vinh hoa phú quý như cũ. Nhưng nếu phụ thân muốn đưa Nhị muội tiến cung thay thế bổn cung, ta nóitrước, tuy rằng ta hiện tại gập khó khăn, nhưng vật đổi sao dời, lúc đó tỷ muội tranh chấp, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình”. Trần Diệp Thanh lạnh lẽo đe dọa, trong đại điện im lặng như tờ, hơn nữa hắn xuất thân là diễn viên, biểu tình trả thù âm ngoan này đã diễn thành thục.

Đinh Xuân không nghĩ tới mềm quả hồng cũng có thời điểm ngạnh lên, thoáng chốc bị Tư Mã Mị làm khiếp sợ. Từ trước đến nay tính tình nàng mềm yếu một câu lớn tiếng cũng không dám nói, sao lại trở nên âm ngoan xảo quyệt như thế? Nghĩ đến đây, Đinh Xuân ngã quỵ, hai tay chống đất, đổ mồ hôi lạnh: “Nương nương không nên tức giận, nô tài chắc chắn đem lời nương nương toàn bộ thuật lại cho lão gia; kỳ thật lão gia là đau lòng nương nương, ngài đừng hiểu lầm”.

Trần Diệp Thanh nhứng mi cười lạnh, thần sắc đạm nhiên vô vị: “Bổn cung cũng hiểuTư Đồ gia cùng phụ thân sẽ không bỏ đá xuống giếng, khi dễ bổn cung, có phải không?”. Đinh Xuân chỉ cảm thấy đáy lòng phát run: “Đúng vậy, lão gia sẽ không phụ nương nương”.

Trần Diệp Thanh thấy uy hiếp đã có tác dụng, híp mắt gật gật đầu, mắt nhìn Bích Oánh bên cạnh. Bích Oánh hiểu ý liền mang Đinh Xuân rời đi. 

Trong điện vắng, Trần Diệp Thanh nhìn dáng hai người đi ra, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ lan chiếu lên trên người, nhưng hắn vẫn là cảm thấy cả người lạnh băng! Sớm biết sĩ tộc cổ đại vì ích lợi của chính mình cái gì đều có thể hy sinh tất cả, chỉ là hắn không nghĩ tới Tư Đồ Mị vừa bị biếm lãnh cung, thì cha mẹ nhanh chóng tìm người thay thế, chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ nhi nữ chỉ là con cờ mang lại vinh quang cho họ thôi sao? khi lợi dụng xong rồi liền không chút lưu tình bỏ đi?! Trần Diệp Thanh cáu giận cắn răng, nắm chặt khăn, ngón tay hơi hơi phiếm xanh trắng. 

Trước kia hắn có lẽ còn tưởng rằng tránh ở lãnh cung có thể vô ưu, nhưng hiện tại xem ra nếu hắn còn khom lưng cúi đầu như vậy, liền có người sẽ làm hắn biến mất trên đời: “Bích Oánh”.

Một dáng nhỏ vội vàng từ bên ngoài chạy vào, quỳ gối trước mắt Trần Diệp Thanh chờ sai phái: “Nương nương, có Bích Oánh”. Trần Diệp Thanh chậm rãi đứng lên, ánh mắt nặng nề nhìn ngoài điện: “Ta phải đi về, trở lại Phù Dung Cung”.

Bích Oánh chỉ cảm thấy lông tơ cảngười đều hưng phấn, nhìn thần thái nương nương tựa như phượng hoàng một bước lêntrời, dù cho phía trước mây đen dày đặc, cũng đều phá tan.‘ phốc!' Một tiếng phun cười lại vào lúc này vang lên. 

Ý chí chiến đấu của Trần Diệp Thanh trào dâng, đột nhiên nghe thấy thanh âmnày, sắc mặt cứng đơ, nhứng mi nhìn qua cửa sổi, quảnhiên liền thấy tên điên Triệu Dục một tay chống cằm một tay loạngchoạng chuông đồng, vẻ mặt khinh thường trào phúng nói: “Ta biết vương bát tinh ngươi muốn câu dẫn hoàng huynh ta, đường đường thiên tử há để chongươi có thể xâm phạm sao?” 

Trần Diệp Thanh thống khổ ôm lấy đầu; hắn như thế nàoliền đã quên tên ngốc này, một ngày tam bận chạy đến nơi này, vội thỉnh an a. 

Bích Oánh xem nương nương thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, tiến lên đỡliền, cũng quỳ xuống theo, nghĩ đến vừa rồi trong thư lão gia  nói vậy cũng chưa xúc phạm tới nương nương, người này vừa xuất hiện khiếncho nương nương tỏ ra bộ dạng chết tâm, đau lòng rất nhiều. Nàng bênh vực chủ tử sốt ruột ngẩng đầu, bất chấp tôn ti chi hướng về phía người nọ liền quát khẽ: “Vương gia, nương nương nhà ta đã đủ thảm, ngài quý nhân giơ caođánh khẽ, có thể không như vậy nói hươu nói vượn làm giận sao?” 

Có lẽ câu nói kia tự nhiên có hiệu quả, tên ngốc kia kinh ngạc, bò nữa người trên cửa sổ, ngốc đầu, duỗi dài cổ giống như ngỗng kêu lên: “Vương bát? Vương bát?! Ngươi không sợ trời không sợ đất mà, chẳng lẽ là sợ hoàng huynh sao ta?” 

Trần Diệp Thanh ôm đầu ngó tên ngốc nọ, hắn không tin người anh em này là khờ thật. “Ngốc tử, lại đây!” Trần Diệp Thanh vươn ngón trỏ ngoéo một cái, ánh mắt sâu kín gắt gao nhìn chằm chằm gả ngốc đầu ngỗng kia. Thấy ánh mắt hắn chợt lóe lên tuệ quang trong trẻo rồi biến mất, Trần Diệp Thanh đáy lòng liền có biến. Hay cho tên ngốc nhà ngươi, thật cho rằng gia gia là con khỉ lưu lạc để tùy ý ngươi chơi trong lòng bàn tay đúng không! 

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn