Mạc Yên

Ngụ ngôn của kẻ lười - Phần 10: Giông của ý niệm

Đăng 3 năm trước

Có những ngày ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài hàng rào quấn đầy thân tầm ma đang đón cái nắng nhàn nhạt trớt qua kẽ trời thu.

Có những ngày ngồi bên cửa sổ, nhìn đôi chim sâu đậu trên cọc hàng rào nhỏ giương mắt ném tiếng hót vào vũng mây bàng bạc.

Những ngày như thế tôi thường thấy mình dường như vừa chết đi một nửa.

Thật kì lạ, khi con người ngoài kia cứ lủi thủi đi tìm sự bình yên từ tĩnh lặng, tìm mãi những thanh thản nơi chốn vắng thôn quê. Bỏ mặc một đời, mà chính xác hơn phải nói là chạy xổ đi, trốn chui trốn nhủi cho khuất mắt những tháng ngày nọ, những tháng ngày lấy miệng che tim để đôi chân đôi tay rượt theo vết tích những đồng bạc bốc mùi vào không khí. Hình như, cái nhẹ nhõm khi trốn vào góc kẹt giống như căn phòng thò cửa sổ ra khoảng vườn vắng này, chính là thiên đường. Thế nhưng tôi, một kẻ ở trong chốn thiên thai, chỉ thấy hõm nhà này là khoảng trời trong trước cơn giông gió, tĩnh lặng chết người trước những cú quật tê người tái tim đang chực chờ ẩn nấp đâu đó ngoài kia. Hoàn toàn không yên ổn.

Thật kì lạ, khi thể xác bị nhồi vào một nơi thời gian trôi rất chậm bên cạnh tĩnh lặng như thế, lại bày ra một chiến trường đầy hỗn loạn bên dưới lớp da thịt con người, sâu thẳm len lỏi tới tận cùng những gì huyết quản có thể tràn tới.

Tôi, có lẽ chưa bao giờ, cảm thấy cơn giông nào đáng sợ hơn nữa.

Kí ức nhá lên trong trí óc, quằn quại đục xuống những tầng lớp cảm xúc. Rồi kí ức len lỏi rền vang khắp nơi trong những ngóc ngách đen đúa của lòng người. Những ánh nắng trong cơn quăng quật của mất mát cứ tròng trành ngày một lớn, để rồi trong một cú chao vượt quá mức thăng bằng, vô vàn các con sóng ùa vào ngập ứ trong lồng ngực. Chao thêm một cú nữa về phía đối diện của ánh nắng ấy, màn đêm ập vào bủa vây, nhấn luôn vạn thuyền tin yêu chìm xuống dòng sông bất tận của hoài niệm.

Và rồi những hạt mưa, những hạt mưa mang đầy hi vọng cứ thế vỡ tan tành dưới những lạnh lùng ghét bỏ, trôi tuồn tuột qua những kẽ nứt của tâm hồn.

Khi ấy, hình như người ta sẽ bất động, sẽ đăm chiêu nhìn ra ô cửa sổ hướng về một khoảng vườn xinh đẹp có nắng, có gió, có những con chim sâu bay nhảy bên những bụi tầm ma xanh mởn mượt mà. Khi ấy, hình như, người ta thấy người đang rất tĩnh lặng.

Phải, thật tĩnh để lắng nghe những cơn giông tấp về từ miền kí ức, những cơn giông âm bản đầy thinh lặng.

Người ta thường nói, trước cơn giông là khoảng trời trong xanh nắng chói, sau cơn giông là bầu trời quang mây tạnh. Nhưng nếu cơn giông không dưới ánh mặt trời? Dù ồn ào xông tới, dù hấp tấp dữ dội, nhưng khi đi qua rồi vẫn chẳng thấy ánh sáng nào cả, vì ngoài kia vốn không hề có ánh sáng.

Có một sự thật rằng, làm gì còn mặt trời trong lòng người nuôi giông.

Tất cả ánh sáng của họ, tựa như tất cả những kho báu trên đời này, đều nhồi hết vào một cái rương mĩ miều rồi chôn xuống hoặc giấu biệt vào những nơi xa xôi nhất.

Tôi đã đốt những bụi tầm ma, đuổi hết bầy chim sâu khỏi đôi mắt mình, che chắn mọi khung cảnh từ khu vườn xinh xinh bên kia cửa sổ, cốt để dập đi cơn giông trào ra từ bên trong mình. Nhưng hình như tất cả đều vô dụng. Không có cơn giông nào có thể bị dập tắt bởi sức người. Người ta chỉ có thể giương mắt nhìn nó vần vũ, chờ nó trôi qua, rồi bàng hoàng trước những gì nó vứt lại ngổn ngang trước mắt.

Điều tốt nhất để tiêu diệt một cơn giông là phải sống lâu hơn nó. Phải thi gan với nó xem ai lì lợm tồn tại trên đời này lâu hơn. Dù có thể nó sẽ bóp người ta thành ra méo mó thì bằng mọi giá phải sắt đá tồn tại.

Cứ mở toang cánh cửa nhìn ra khu vườn đi, kí ức đục xuống đời ta thì ta cứ mặc nhiên nhai nó mà sống. Cứ ngắm nhìn những con sóng mất mát trong tiếng hót ấy, uống hết từng ngụm đầy xem nó đắng hay là ta cay hơn. Cứ vắt hết lồng ngực nghẹt đầy ấy, để xem máu ta nồng hay hoài niệm nồng hơn.

Cứ thế, lì lợm hứng hết những vết cắt văng ra từ cơn giông ấy, cười vào mặt nỗi đau xem ta và hắn ai điên hơn ai.

Đến khi cơn giông đó đi qua, biết đâu người ta nghiện giông gió đến mức tự thấy đời mình bỗng tẻ nhạt đi một nửa. Cũng không chừng.

Chủ đề chính: #ngụ_ngôn

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn