KhanhLy Push yourself. Don't settle

Những bài thơ tình hay bất hủ của ông hoàng thơ tình Xuân Diệu

Đăng 6 năm trước

Xuân Diệu được mệnh danh là 'ông hoàng thơ tình' trong làng thi ca Việt. Thơ ông là 'vườn mơn trớn', là 'cuộc sống đầy mơn mởn', là 'mây đưa và gió lượn', vì vậy đọc thơ ông ta như đang chiêm nghiệm chính cuộc sống, chính tình yêu của mình.

Trong cuốn Thi nhân Việt Nam, Hoài Thanh, Hoài Chân đã từng viết : "Xuân Diệu mới nhất trong các nhà thơ mới - nên chỉ những người còn trẻ mới thích đọc Xuân Diệu, mà đã thích thì phải mê. Xuân Diệu không như Huy Cận vừa bước vào làng thơ đã được người ta dành ngay cho chỗ ngồi yên ổn. Xuân Diệu đến giữa chúng ta tới nay đã ngót năm năm mà những tiếng khen chê chưa ngớt. Người khen, khen hết sức; người chê, chê không tiếc lời". Có thể thấy, dù có đồng cảm với thơ của ông hay không, thì những vần thơ đó cũng đã in sâu vào tiềm thức của rất nhiều thế hệ người Việt Nam. Thơ ông có buồn sầu, đa cảm, có thăng hoa, ngại ngần, e thẹn...Một vài bài làm ta hứng khởi mỉm cười, một vài bài lại làm ta im lặng gặm nhấm.

Xuân Diệu cắt nghĩa tình yêu - Thứ làm bao người điêu đứng, lúc hạnh phúc đến tột cùng, khi buồn đau đến vô tận.

Yêu  

Yêu, là chết ở trong lòng một ít, 

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?  

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết. 


Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. 

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, 

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! 

Yêu, là chết ở trong lòng một ít. 

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, 


Những người si theo dõi dấu chân yêu; 

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. 

Và tình ái là sợi dây vấn vít .

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.


Vì sao?

"... Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!   

Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều   

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,   

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu..."   

Những cung bậc cảm xúc trong tình yêu được Xuân Diệu lột tả một cách chân thực, mộc mạc nhất. Đó là cảm giác muốn người yêu kề cận bên mình, gần gũi, ái ân không ly biệt. Với Xuân Diệu, tình yêu là sự hòa hợp, gần gũi cả thể xác lẫn tâm hồn.

Xa cách  

Có một bận em ngồi xa anh quá,   

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.    

Em xích gần thêm một chút: anh hờn.    

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.    

Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã   

Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!".   

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.   

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.   


Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!   

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!   

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều   

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.   

Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.   

Em là em, anh vẫn cứ là anh.   

Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành   

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.  


Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,   

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.  

Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,   

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.   

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,   

Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.   

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,   

Cũng như em giấu những điều quá thực...   


Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!   

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!   

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!   

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!   

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt   

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;   

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:  

"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!".

Đó là khi con tim yêu đến dại khờ không màng đến tổn thương mà bản thân phải gánh chịu. Rồi khi người ta yêu bỏ đi mất, một nửa trong ta dường như cũng không còn.

Dại khờ  

Người ta khổ vì thương không phải cách,    

Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.    

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,    

Người ta khổ vì xin không phải chỗ.    

 

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!    

Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.    

Vì thả lòng không kìm chế dây cương,    

Người ta khổ vì lui không được nữa.    


Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;    

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;    

Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,    

Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.    


Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,    

Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.    

Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,    

Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.  


Anh đã giết em

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh   

Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật   

Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất   

Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?   

Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất   

Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt   

Tim anh vẫn đập như vấp thời gian   

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,   

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ   

Nhớ trời đất cho anh mở   

Nhớ  Muôn thuở thần tiên.   

Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng   

Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt   

Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác   

Ta: hai người xa lạ - phải đâu ta!   

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh   

Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc   

Anh vẫn ước được em tha thứ   

Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu   

Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?   

Tại em cố chấp   

Tại anh đã mất   

Con đường đi tới trái tim em   

Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.   

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Cho dù hình hài tình yêu như thế nào, Xuân Diệu vẫn sẽ đem những gì đẹp đẽ nhất, nồng nàn nhất, cháy bỏng nhất dâng hiến cho tình yêu. Cả một đời nhất kiến chung tình, cho dù kết cục có ra sao cũng sẽ không phải hối tiếc.

Biển

Anh không xứng là biển xanh   

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng   

Bờ cát dài phẳng lặng   

Soi ánh nắng pha lê...   


Bờ đẹp đẽ cát vàng -  

Thoai thoải hàng thông đứng   

Như lặng lẽ mơ màng   

Suốt ngàn năm bên sóng...   


Anh xin làm sóng biếc   

Hôn mãi cát vàng em   

Hôn thật khẽ, thật êm   

Hôn êm đềm mãi mãi   


Đã hôn rồi, hôn lại   

Cho đến mãi muôn đời  

Đến tan cả đất trời  

Anh mới thôi dào dạt...  


Cũng có khi ào ạt  

Như nghiến nát bờ em  

Là lúc triều yêu mến  

Ngập bến của ngày đêm   


Anh không xứng là biển xanh  

Nhưng cũng xin làm bể biếc  

Để hát mãi bên gành  

Một tình chung không hết  


Để những khi bọt tung trắng xoá  

Và gió về bay toả nơi nơi  

Như hôn mãi ngàn năm không thoả,  

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn