Huy Nguyen Nhat

NHỮNG CÁCH VẠC VẪN BAY

Đăng 4 năm trước

Tôi cũng chỉ là một kiếp người may mắn tìm được an ủi từ 'Những cánh vạc bay' để nhớ về thân phận mình. Có những người sẽ cảm nhận khác nhưng biết làm sao: Chúng ta mang những nỗi đau cũng khác.

  Lúc bé, bố mẹ tôi cứ tối đến lại mang cáiđĩa hát to hoạch ra bật nhạc Trịnh. Mỗi lần như thế là tôi sợ lại trốn ra đầuhè. Nhạc gì mà kì cục toàn là "chết trên sông dài", nào là "manglời khấn nhỏ"... nghe cứ rờn rợn. Căn nhà tập thể chỉ có khói thuốc của bốvà tiếng máy khâu của mẹ lách cạch cùng tiếng nhạc ma quái với tôi lúc đó nhưmột không gian ám ảnh.Và rồi tôi cũng quên mà lớn dần lên vớinhạc thị trường. Thứ nhạc ngòn ngọt ru ngủ những mỗi tình thời đi học cho đến một ngày... Một ngàytôi chợt nhận ra cuộc đời thật mệt mỏi. Một ngày nằm dài trên gác mà ngẫm nghĩvu vơ rằng cuộc đời có gì đó thật buồn thì tiếng nhạc xưa lại vang lên trong uám của thằng tôi mới lớn. "Mệt quá đôi chân nàyNgồi xuống chiếc ghế nghỉ ngơiMệt quá thân ta này Nằm xuống với đất muôn đời"Lúc đấy tôi không còn sợ nữa mà như thấynỗi đau không chỉ của riêng ai. Nó lăn lê khắp cuộc đời với từng số kiếp. Nónhư một hiển nhiên trong thế gian mà ai cũng phải trải qua. "Chợt bên vết thương tôi quỳVì em đã mang lời khấn nhỏBỏ tôi đứng bên đời kia"Nỗi đau trong tình yêu, nỗi đau trongnghèo đói, nỗi đau trong bệnh tật... không bài hát nào gào thét lên mà cứ mangmang mắc lại trong mỗi người. Và ngày cả trong buồn đau nhất vẫn có những tiasáng vọng về từ đâu đó an ủi nỗi đau. Kì lạ là hình tượng lời ru như thườngtrực trong nhạc Trịnh. Nó không còn là lời ru mẹ. Đó là lơi ru cho những tạmquên mỏi mệt trong cuộc đời. "Ru Người ngồi mãi cùng tôi", "Ruđời đi nhé", "Ru em từng ngón xuân nồng"... Những số mệnh mà giọt nước mắt thành đỉnhtrời cần gì hơn là một lời an ủi, thứ tha:"Và em đã khóc chiều mưa đỉnhcao"Nguyễn Huy Thiệp có tác phẩm "hạc vừabay vừa kêu thảng thốt", còn còn hạc trong nhạc Trịnh có lẽ là con hạc imlặng cứ bay về phía những nỗi đau. Cánh hạc ấy vẫn bay cho đến khi nào cuộc đờilành lặn. Nhạc Trịnh đến với mỗi người mỗi khác.Viết về ông có lẽ quá nhiều. Tôi cũng chỉ là một kiếp người may mắn tìm được anủi từ "Những cánh vạc bay" để nhớ về thân phận mình. Có những ngườisẽ cảm nhận khác nhưng biết làm sao: Chúng ta mang những nỗi đau cũng khác.

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn