Nhu Đại Phu Sinh viên y gặm bánh mỳ - gõ phím cân thiên hạ

Những câu thơ đong đầy kỷ niệm!

Đăng 5 năm trước

Kỷ niềm và cả một trời thương nhớ sẽ ùa về từ từ từng chút một mỗi khi bạn đọc lại những vần thơ đã gắn bó với mình suốt những năm tháng áo trắng, hoặc đơn giản, bạn sẽ có một chút day dứt, xúc động và bồi hồi. Nào, cùng đến với: Những câu thơ đong đầy kỷ niệm!

Không lấy được nhau mùa Hạ, ta sẽ lấy nhau mùa Đông.  

Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi đã về già. 

(Tiễn dặn người yêu)

Sóng bắt đầu từ gió.

Gió bắt đầu từ đâu.

Em cũng không biết nữa.

Khi nào ta yêu nhau. 

 (Sóng - Xuân Quỳnh)

Súng bên súng, đầu sát bên đầu

Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ

Đồng chí!

Áo anh rách vai

Quần tôi có vài mảnh vá

Miệng cười buốt giá

Chân không giày

Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

 (Đồng chí)

Tre xanhXanh tự bao giờ?

Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh

Thân gầy guộc, lá mong manh

Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?

Ở đâu tre cũng xanh tươi 

Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu 

(Tre Việt Nam)

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng 

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm 

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em 

(Tôi Yêu Em)

Giờ cháu đã đi xa. 

Có ngọn khói trăm tàu, 

Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả, 

Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở: 

- Sớm mai này, bà nhóm bếp lên chưa?... 

(Bếp lửa)

Mơ khách đường xa khách đường xa 

Áo em trắng quá nhìn không ra 

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh 

Ai biết tình ai có đậm đà. 

(Đây thôn Vĩ Dạ)

Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy 

Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu 

Ngàn dâu xanh ngắt một màu 

Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai 

(Sau phút chia ly)

Tôi muốn tắt nắng đi  

Cho màu đừng nhạt mất;  

Tôi muốn buộc gió lại  

Cho hương đừng bay đi.  

(Vội vàng)

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. 

Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã. 

Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học. 

(Tôi đi học)

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn