Mộc Yên Linh

Nỗi đau mà bạn vẫn thường ca thán có thực sự xứng đáng hay không?

Đăng 9 năm trước

Câu chuyện của họ giống như một vết xước nhỏ trên da thịt, cơ hồ chỉ nhói và rát một tẹo, vậy mà họ dựng thành cả một vở kịch bi thương..

 

Cuộc sống là một hành trình dài mà định mệnh đã an bài sẵn.

Con người sinh ra là để học cách đau đớn, và rồi học cả cách đối diện mà sống với nó từng ngày, từng giờ. Không thể lúc nào, mắt ta cũng cay vì những điều đã đi vào quá khứ. Không thể lúc nào, ta cũng thu mình nấp trong góc tối ở căn phòng bé nhỏ, nơi mà chỉ có ta cùng với những tiếng nấc nôn nao không nên lời.

Đôi khi, cơn đau đến và đi, còn phụ thuộc vào trái tim có giữ lấy nó hay không. Nếu tim chọn buông xuôi tất cả, không lẽ nào một điều nhỏ nhặt vốn đã đi vào dĩ vãng lại có thể khiến nó nhói lên như vậy!? Nếu đối với con người, yêu thương là một mục đích sống, thì quên lãng lại là một lẽ sống đúng - khó chối từ. Vì bởi lẽ, khi yêu là ta đã chấp nhận đau, nhưng khi cơn đau đã dứt, ta hẳn phải quên đi để cuộc sống mai sau không cần phải vướng vấp những thứ gọi là hoài niệm..

 

Theo như họ nói, tôi là một đứa nhẫn tâm. Đơn giản là vì, nỗi đau của họ, tôi thẳng thừng đem chúng ra phê phán và coi khinh, thay vì như những kẻ khác là đồng cảm. Thật sự thì, tôi nào có phải kẻ máu lạnh không có tình người gì chăng? Chỉ dám tự hỏi, liệu trước giờ, có bao giờ họ tự vấn lòng rằng nỗi đau mà họ vẫn thường ca thán và kề chúng đặt trên môi có thực sự xứng đáng hay không !?

Bạn bảo bạn mất người yêu, bạn chia tay nên bạn đau đớn. Tôi cũng hiểu. Nhưng đến khi bạn bảo bạn chán sống, chán nhà cửa, chán nốt cả bạn bè thì tôi chỉ muốn tán cho bạn một bạt tai để bạn tỉnh. Thứ quý giá nhất của con người chính là mạng sống, không có nó bạn chẳng làm được gì cả. Cha mẹ bạn còn, họ yêu thương bạn trời biển đong không hết. Bạn bè bạn, chúng trông cậy vào bạn mọi điều, ăn uống cũng không bao giờ quên phần bạn. Vậy mà đùng một cái, bạn bảo bạn chán, rồi bạn đành lòng bỏ hết tất cả mà đi. Thực tế mà nói, bạn và họ là những cá thể riêng biệt, họ không có quyền bắt bạn phải yêu thương, phải đùm bọc và quan tâm họ, nhưng dù sao đi chăng nữa, dù bạn có sống là một đống phế tàn, hay chết đi chỉ còn bằng nắm rác thì cả-cuộc-đời-bạn-vẫn-nợ-người-ta-trọn-vẹn-hai-chữ-ân-tình. Kiếp sau hay kiếp sau nữa - bạn nghĩ bạn trả nổi hay sao ?

Người ở cái thế giới ảo này, chỉ người lạ. Họ hài lắm. Câu chuyện của họ giống như một vết xước nhỏ trên da thịt, cơ hồ chỉ nhói và rát một tẹo, vậy mà họ dựng thành cả một vở kịch bi thương - chung quy chắc cũng chỉ có để cho người đời khóc mướn thay họ. Dần dà rồi sinh tật. Hở chút là ''em đau quá'', hở chút là ''em muốn chết'', hở chút là ''em không thể sống thiếu hơi ấm của anh...''. Mình có một bạn, cũng thuộc tuýp girl thích kể lể ở trên mạng như mình. Mình bảo với nó rằng mình rất ghét loại ''than một sinh than mười''. Có khó khăn thì phải biết sửa chữa lại mình để vượt qua, chứ không phải ngồi đó than vãn. Như mình nói, làm vậy cốt cũng chỉ để người ta khóc mướn cho mình mà thôi ! Và nhất là, cảm xúc không phải là thứ để ''mời gọi''. Mình rất ghét cái kiểu "hôm nay tôi buồn nên tôi viết, anh vào đây like và comment cho tôi vui nhé''.

Lúc trước, mình rất dễ dãi. Nhưng bây giờ thì, ngoài nỗi đau mất cha mất mẹ mất đi người mình yêu nhất và chính bản thân mình, chẳng có cái gì đáng phải đau cả.

 

 

 

Chẳng ai trong chúng ta sống được theo đúng nghĩa mà không có niềm tin cả! Chỉ là niềm tin ở nơi bạn, nơi tôi nó nhiều hay ít và nó tồn tại hoàn toàn trần trụi hay được phủ một lớp mỏng đa nghi bên ngoài mà thôi.

Tôi đã từng có một niềm tin như thế - rất chân thành và không che đậy. Và, tôi thật sự tin rằng niềm tin ấy sẽ khiến tôi hạnh phúc và cũng được gửi trao lại một cái giá tương đương… Nhưng cuộc sống mà! Nó mang lại cho chúng ta những điều nó muốn chứ không phải những điều chúng ta muốn … Vì vậy khi mọi chuyện xảy đến, bạn chỉ còn cách là lựa chọn thái độ để kết thúc mọi chuyện. Thường thì tôi chọn cách cởi mở với bản thân mình, và tin, tin một số người một cách dễ dàng hơn một số người vẫn tin.

Nhưng con người ai không nghi ngờ, đố kị chứ, đúng không? Và một ai đó cũng đã khiến tôi rơi tự do khi họ nghi ngờ tôi và khiến tôi tổn thương. Một ai đó tôi rất tin, rất yêu. Tất nhiên … niềm tin trong tôi với bớt.

 

Mộc Yên Linh.

Chủ đề chính: #chuyendoi

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn