Hồ Huy Thích viết lách và trải nghiệm du lịch.

Phía trước là cung đường

Đăng 5 năm trước

Có nên dành tuổi trẻ cho những cung đường phía trước? Gã lẳng lặng trầm ngâm, rít một hơi thuốc dài cho sương tan, cho đông chùng, cho những ngày vui hé lộ trên đỉnh trời Tây Bắc. Vê ga, đè số, nhả côn chiếc Shadow Phantom 750 nhoài vào định mệnh…Phía trước là cung đường

Chúng ta vẫn phải đi những con đường phía trước, đôi ba lúc nhắm mắt dũng cảm để liều lĩnh quyết định những chuyện bất ngờ xảy đến, và thi thoảng buồn khổ hay thất vọng vì những gì đang diễn ra.

Nhưng đừng quên bước đi, đừng quên phải tin vào những con đường trước mặt. Cứ đi rồi sẽ đến, bởi vì có bao giờ giới hạn đâu điểm đích cuối của một con người. Gã đã từng đi tìm nụ cười Angkor, chạm tay vào những khối đá mà ở thế kỉ này, cùng với máy móc công nghệ hiện đại con người cũng chưa chắc đã xây được những kỳ quan như vậy. 

Gã đã đứng trước những hẻm núi Grand Canyon, hét lên để tiếng hét lẫn vào không gian, không một ai nghe thấy, mơ hồ và chờn rợn da gà, để gã nhận ra mình chỉ là một hạt cát  giữa hoang mạc ngàn trùng.

Nhiều lúc chính gã cũng không biết khả năng và giới hạn của mình đến đâu. Xách ba lô lên và đi, để khám phá thế giới, gã mới thấy bản thân mình cần hoàn thiện những gì, khả năng, sức chịu đựng của mình đến đâu. Du lịch thay đổi gã từ những điều vô hình đến hữu hình, từ suy nghĩ đến nhận thức, hành động… và có tác động rất lớn đến con người gã trong thì tương lai.

Mấy năm nay gã không còn được đi nhiều như trước, đam mê của con người đôi khi cũng phải nhường bước cho những lo toan gia đình. Lại nhớ những ngày thênh thang trên eo biển Malaccanằm trên tuyến giao thông cực kì quan trọng, vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy từ châu Âu, châu Phi, Nam Á, Trung Đông đi Đông Nam Á, Đông Á. Đây là nơi chiếm 1/4 lượng giao thông hàng hải thế giới hàng năm. Những ngày ấy gã ăn sóng, gã nói gió, gã chớp mắt bình minh, gã gà gật hoàng hôn. Những tưởng cuộc đời con người còn gì vui thú hơn. Phía trước là cung đường.

Có rất nhiều thứ làm nên tuổi trẻ, trong đó có những chuyến đi đó đi đây. Không cần phải đi xa, cũng không nhất thiết phải là những chuyến đi tốn tiền, sang chảnh, đi một mình cũng được, đi với người yêu hay cả nhóm bạn cũng được… Bất cứ điều gì, miễn là bạn muốn và bạn dám đi. Vậy thử hỏi điều gì đã làm nên tuổi trẻ của bạn? Phía trước là cung đường. 

Đừng lãng phí tuổi trẻ đẹp nhất của cuộc đời. Đó là quãng thời gian nhiều kỉ niệm nhất mà ai trong cuộc đời khi đã trải qua lứa tuổi ấy mà không hoài niệm, mà khi nghĩ về nó lại không xao xuyến như vừa mới hôm qua. Bạn có “sức trẻ”, bạn có “balo”, bạn có “đôi chân” vậy thì chần chừ gì nữa, hãy xách balo lên và đi đến những nơi bạn muốn đi thôi!Khi còn trẻ bạn có mong muốn mình sống giống như một bó đuốc?. Bạn có thể cháy hết mình vì đam mê, bạn có thể thỏa sức sáng tạo, thỏa sức phá cách. Đơn giản thôi, bạn là bạn và bạn là những Trải nghiệm khác biệt

Chạy xe trên đường mà gã nghĩ miên man, một trong những điều tối kị khi tham gia giao thông. Hà Nội – Mộc Châu – Tà Xùa – Bắc Yên được mệnh danh là cung phượt săn hoa, săn mây quyến rũ. Một trong những cung đường phượt đẹp nhất Đông Tây Bắc. Đã lâu lắm rồi gã không trở lại Tà Xùa mà đón gió, đón mây, đón những vi vu bất tận trong tâm tưởng. 

Gã nhớ Tà Xùa như một tiếng sáo dài cứ thôi thúc và vỗ về tâm hồn những đôi chân ham đi, ham vui, ham tìm những Trải nghiệm khác biệt…Chao ơi, lại nhớ một Tà Xùa ngày vắng mây…Phía trước là cung đường.Những con dốc mạo hiểm, những rừng hoa bát ngát, những thung sâu dấn mình trong biển sương, tất cả tạo nên một cung đường phượt mê hồn đến khó tin. Dốc Cun quanh co, hiểm trở  đã mang lại cho gã biết bao cảm nhận đầu tiên về địa hình của vùng núi cao Tây Bắc.

Mai Châu, đèo Đá Trắng đã là điểm dừng chân của gã, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của núi rừng Mai Châu trong sương sớm. Đến địa phận Mộc Châu, những vườn mận đang bung nở hút hồn. Màu trắng bạt ngàn trải dài khắp nơi khiến cho khung cảnh thêm thơ thêm mộng, như một trái đào thơm chín cây bị lũ chim khôn ngoan vương vãi mùi thơm xuống bạt ngàn thôn bản.Gã cho xe chạy chậm lại tạt vào một quán nước ven đường. Uống ly trà nóng, ngửa cổ tru khói lên trời ngã lẩm bẩm đọc mấy câu thơ của Quang Dũng:


Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! 

Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi 

Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi 

Mường Lát hoa về trong đêm hơi 

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm 

Heo hút cồn mây, súng ngửi trời 

Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống 

Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi……

Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói 

Mai Châu mùa em thơm nếp xôi. 

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa

Kìa em xiêm áo tự bao giờ 

Khèn lên man điệu nàng e ấp 

Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ…

Cô em hàng nước nhìn gã cười. Nụ cười tình như một ban sớm Mai Châu. Gã có đầy đủ đồ nghề trong người, từ bản đồ giấy, bản đồ điện tử, thuốc bổ, thuốc bệnh không thiếu một viên, nhưng gã vẫn quay sang cô em hàng nước hỏi một câu vờ như ngớ ngẩn: Này em xinh tươi từ đây lên Mai Châu còn bao xa? Cô gái xóa đi màn sương lạnh căm và lùa gió hoang vu về núi: Từ đây lên Mai Châu bằng đúng từ nơi anh ngồi về nhà em… 

Chết chửa. Gặp phải cao thủ rồi. Trả cho cô em hàng nước xinh tươi một nụ cười ra ngô ra khoai…gã gói ghém cảm xúc lên đường.Mộc Châu còn được nhắc đến với rừng thông Bản Áng một Đà Lạt thu nhỏ trên cao nguyên, với không khí mát mẻ, đồi thông rộng lớn. Có lẽ ghi dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng gã là hồ rừng thông rộng 5 ha thơ mộng, trữ tình. Bóng của rừng thông xanh bất tận cao vút ẩn hiện trong làn nước càng nhen nhóm trong lòng gã khát khao khám phá.

Chẳng thể bỏ được cái tật vừa đi vừa nghĩ, gã lại nhớ đến Nguyễn Ngọc Thạch lại một lần nữa khiến cộng đồng mạng dậy sóng khi có dòng trạng thái về “những chuyến đi vị kỷ.” “Tôi vô tình thấy dòng trạng thái của một bạn trẻ trên mạng, đang tính toán cho chuyến đi dài ngày xuyên Tết, theo cách bạn gọi là “đi trốn”… tự dưng trong một khoảnh khắc, thấy chạnh lòng thương cho giới trẻ ngoài kia.  

Thế hệ trẻ, tạm gọi là thế hệ “thiên niên kỷ” khi năm sinh của các bạn trong khoảng giao thời của hai niên đại, cũ và mới. Các bạn đại diện cho thế hệ dịch chuyển, thế hệ hội nhập toàn cầu, nơi chúng ta xoá nhoà ranh giới quốc gia, trở thành công dân của thế giới ảo và phẳng.Tôn chỉ của thế giới đó là trải nghiệm và đam mê, chia sẻ về những cung đường lạ, chia sẻ về những điểm đến tuyệt vời, khuyến khích người ta xách balo lên và đi, nhưng để đi, người trẻ chỉ biết cắm đầu về phía trước mà không hề nhận ra bản thân đã qua rất nhiều giá trị khác của cuộc đời. Những chuyến đi, tôi gọi là vị kỷ.

Đi cũng có trăm ngàn cách đi. Liệu gã có vị kỷ, liệu gã có bỏ mặc người thân, có quảng bá văn hóa lùn và liệu gã có bỏ mặc tương lai…Biết bao câu hỏi cứ miên man chạy dài trong đầu gã. 

Nhưng lại nhớ về những gì gã từng viết: ” Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống của bạn, của tôi, của chúng ta đều có những điều đáng để ghi lại, cho dù nó chỉ là sự nhỏ bé như một tách cà phê nghi ngút hương thơm trong một buổi chiều của quá khứ. Ngay cả hiện tại và tương lai đều là những điều khó tiên đoán và tôi đã ghi chép lại cẩn thận bằng cả niềm đam mê WordPress.”Có nên dành tuổi trẻ cho những cung đường phía trước? Gã lẳng lặng trầm ngâm, rít một hơi thuốc dài cho sương tan, cho đông chùng, cho những ngày vui hé lộ trên đỉnh trời Tây Bắc. Vê ga, đè số, nhả côn chiếc Shadow Phantom 750 nhoài vào định mệnh…Phía trước là cung đường.


Nguồn: Trải Nghiệm Khác Biệt

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn