Hồ Huy Thích viết lách và trải nghiệm du lịch.

Sương khói K’Long K’Lanh

Đăng 4 năm trước

Năm 17 tuổi tôi có cùng Khánh Linh đi nhận một giải thưởng do báo Thiếu niên tiền phong tổ chức. Hôm đó ở Hà Nội, vui sướng của tôi là được gặp, trò chuyện cùng nhà thơ Phạm Hổ và lạ lẫm một cô bé tên Quyên đến từ K’Long K’Lanh.

Cuộc đời là những “Điều giản dị” hội ngộ rồi chia ly. Vậy nhưng dễ đến 25 năm rồi tôi không gặp lại Khánh, may mà có cái ngày hội trường sắp tới, chúng bạn ráo riết tìm nhau trên facebook, Khánh và tôi lù lù xuất hiện. Khánh làm thơ như điện giật, mấy hôm trước đọc một vài bài mới của Khánh tôi vẫn thấy giật điện điện giật, có chăng thơ đã lẩn vào những nỗi buồn u uẩn. Làm thơ khổ lắm, cứ phải dứt ruột dứt gan cấu xé phèo phổi lòng mề…Kiếp sau đừng làm thơ…

Quyên nhỏ hơn tôi 3 tuổi nhưng chưa khi nào gọi tôi là anh, chỉ xưng tên nhẹ nhàng. Khi tôi hỏi Quyên đến từ đâu, Quyên nói bằng một chất giọng cao nguyên tôi chưa từng được nghe bao giờ, cứ như đu theo mây, cứ như vồ vào núi. Đến mức cô bé phải viết ra thì tôi mới chịu, à thì ra: Đạ Chais – Lạc Dương – Lâm Đồng. Quyên bảo: Huy cứ gọi là K’Long K’Lanh sẽ thấy dễ đọc dễ nhớ hơn… 

Sau ngày đó chúng tôi có thư từ cho nhau mấy lần, nhưng tôi đi như chim, nhớ có đôi lần về nhà mẹ tôi bảo có đứa nào tên Quyên gửi thư cho con…Sống để được đi, để mà bay nhảy, để mà đạp chân lên Lũng Cú để bấu tay vào Cà Mau. Từ bữa ấy tôi chưa bao giờ gặp lại Quyên, mỗi khi dừng chân ở K’Long K’Lanh tôi lại nhớ nét chữ màu tím như ngan di của cô gái Đạ Chais trên những trang vở ô ly học trò.

Đạ Chais chưa hẳn đã đẹp, K’Long K’Lanh chưa hẳn đã tình nhưng bạn hãy đến đây mà chết vùi trong sương sớm. Chẳng oan đâu. Cảnh vật ở đây không quá đỗi thẩn thơ nhưng nó lại làm yên lòng người xa lạ. Bởi một lý do đơn giản, nó thô mộc, nó không làm dáng, nó chẳng chải chuốt, thông cứ mặc nhiên vi vu, gió cứ mặc nhiên rối bời, và sương thì cứ mặc nhiên đon đả…Nếu ai yêu sương khói hãy sống ở Đạ Chais này hãy chết ở K’Long K’Lanh này…

K’Long K’Lanh chỉ cách thành phố Đà Lạt có một giờ ngồi xe, đây cũng là cung đường mà chúng ta có thể nghĩ nó bình thường như bao cung đường mình đã đi qua, nhưng kỳ lạ lắm đường đến K’Long K’Lanh cứ như mũi tên bắn đi mà không thẳng, nó cứ vòng bên này, vòng nẻo kia rồi bất chợt đâm sầm vào dốc quanh dốc co, bất chợt rụng vào mây mây, sương sương, ảo mờ như một thứ cổ tích núi đồi.

Nằm trên tuyến Đà Lạt – Nha Trang, K’Long K’Lanh như một vựa sương ban sớm, sương ở đây không quá mù, sương ở đây không quá bay, nó dật dờ ma mị ôm theo những khúc đồ thị omega. Nhiều khi đi qua K’Long K’Lanh tôi ước mình là những Dư âm Tô Mạnh hay Hẹn em ở chốn quê nhà của Hồ Hải Lâm mà nắm bắt thần thái phố núi qua ống kính nhiếp ảnh.

Màu xanh ở K’Long K’Lanh cũng lạ lắm, nó không mơn mởn tươi non thung sâu đèo cao mà lại cứng cáp ban trưa rồi mềm ra chảy vào sương khói những buổi chiều ảo ảnh hay tinh mơ lúc con gà te tái bên sườn dốc.Sương ở đây cũng lạ lắm, nó chẳng tê buốt như khi bạn Trải nghiệm lặng lẽ Sapa chỉ chớm vào da thịt như cái lạnh của cây kem phả ra rồi tan ngọt trên đầu lưỡi như Đà Lạt thành phố nỗi nhớ và tình yêu.

Đoạn qua đèo Hòn Giao cao 1700m, dài 33 km là đèo dài nhất Việt Nam. Đường đi qua nhiều đồi núi hiểm trở, với nhiều khúc cua gấp, vách đá cao và vực sâu đến 300m tạo nên phong cảnh hùng vĩ nhưng lại không kém phần ngẩn ngơ mơ màng. Tuyến đường này còn đi ngang qua Vườn quốc gia Bidoup Núi Bà – vườn quốc gia có tài nguyên sinh học đa dạng bậc nhất tại Việt Nam.K’Long K’Lanh sẽ làm bạn phải hối tiếc cả đời nếu ngang qua đây bạn bỏ quên sương khói cao nguyên.

Mỗi khi ngang qua K’Long K’Lanh tôi lại nhớ tới Khánh nhớ tới Quyên và cái duyên nợ từ ngàn trùng với phố núi với cuộc đời khúc dày khúc mỏng như khuất lấp mù sương. K’Long K’Lanh như một tiếng chim bay vội trong gió, K’Long K’Lanh như một tiếng tiêu ai đánh rơi chân đèo, K’Long K’Lanh như một tiếng thở dài của sương và sương. Ai lên K’Long K’Lanh nhắn giùm tôi cô nàng Quyên Đạ Chais – Lạc Dương – Lâm Đồng  sống sương khói thác K’Long K’Lanh và bài thơ buồn rực rỡ của Khánh Linh:

Mỗi lần chia tay kỷ niệm 

Ta chân trần chạy về thuở vụng dại ngày xưa 

Úp mặt vào bàn tay những ngón gầy ký ức 

Khóc, cho thỏa thèm cơn mưa… 

Nỗi nhớ, 

Trượt trên thanh ray tưởng tượng 

Hoa sữa cứ nồng nàn 

Hương cuối thu, 

Chiều hắt lên những nỗi buồn rực rỡ 

Người có về ngang qua lối xưa… 

Buôn buốt cái nhìn, 

Liu riu gió 

Thắp lên đốm lửa mù sương 

Từng giọt cà phê, từng giọt chạm 

Đặc quánh thời gian quanh mình… 

Đâu thể trở lại cái thời xa xưa ấy 

Lá đã rơi đầy, mỗi bước chân 

Kỷ niệm bật lên thành tiếng nấc 

Bằn bặt từng thanh âm… 

Ngoảnh lại, con đường sao im vắng 

Gió lùa run run kẽ tay 

Thầm thĩ trong cơn đau thắt lại 

Khẽ gọi tên từng cơn say… 

Kỷ niệm dòng thời gian xóa vội 

Nhập nhèm nỗi nhớ trong nhau 

Chớp mắt đã ngày xưa xa lắc 

Nỗi buồn mang theo… 


Trải Nghiệm Khác Biệt

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn