THƯƠNG MỘT NGƯỜI
Đăng 4 năm trướcThơ của Len Lương. Thể thơ: bát ngôn
THƯƠNG MỘT NGƯỜI
Thương một người là phút gặp đầu tiên
Chợt bắt gặp nụ cười hiền trong mắt
Bóng hình ấy đọng trong lòng nén chặt
Giấu ánh nhìn se sắt lúc rời xa.
Thương một người là giây phút đi qua
Lại thấy tiếc phút giây hòa nhịp thở
Chẳng trách hờn khi duyên mình không nợ
Dẫu nặng lòng dang dở cả vần thơ.Thương một người là phấp phỏng đợi chờPhút gặp lại dẫu ngu ngơ khờ dạiGió vô tình trao khóe nhìn ân áiVẫn dặn lòng... chỉ mãi mãi người dưng...Thương một người là e thẹn ngập ngừngNgười ấy ngỏ cũng không ưng đấy nhéChạm bàn tay lời vỗ về khe khẽDẫu trong lòng... nhỏ nhẻ muốn gần hơn...Thương một người là muốn họ dỗi hờn Cánh hoa nhỏ mơn man xa tầm vớiNhư bướm trắng lượn quanh vườn diệu vợiDẫu thực lòng... muốn nép gởi lòng anh...Thương một người là trong đôi mắt xanhĐăm đắm mãi riêng giành trao tất cảSợ nắng chiều hoàng hôn buông vội vã
Dẫu ngàn năm ... hóa đá chỉ riêng mình...