Nguyễn Phương Không có gì quý hơn độc lập tự do

Tôi sống với một tuổi trẻ sợ yêu thương

Đăng 7 năm trước

Đêm nay tôi hỏi trái tim: 'Còn muốn sợ yêu đến bao giờ?' Trái tim thổn thức trả lời: 'Muốn yêu rồi, yêu cuồng nhiệt, yêu điên cuồng'

Thật kì lạ là tôi nói rất nhiều về tình cảm lứa đôi nhưng tôi chưa bao giờ thực sự bắt đầu một mối quan hệ

Tôi liên tục thúc đẩy bạn bè yêu thương và đón nhận tình yêu nhưng tôi lại lạnh lùng đẩy crush ra xa.

Lâu lâu, tôi cảm một người tôi liền cho mình cái quyền được kiêu sa và bất cần.

Một dạo, bạn nam tỏ tình, tôi liền chạy mất dép.

Dạo khác, anh ngỏ lời yêu tôi, tôi cứ ngây ngô như một đứa trẻ không biết tình yêu là cái chi chi.

Hổm bữa, người kia hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái ảnh không. Tôi đáp một tiếng cụt lủn "Không" rồi ngúng nguẩy quay đi.

Vô tình hoặc hữu duyên những người bạn thân của tôi đều mắc căn bệnh tương tự. Tôi gọi nó là bệnh "Sợ yêu"

Sợ yêu thì phải chịu trách nhiệm.

Sợ yêu bị ràng buộc.

Sợ yêu thương không trọn vẹn.

Sợ người đời.

Sợ quá khứ.

Sợ tương lai.

Điều mâu thuẫn là những người sợ yêu lại là chủ thể của những tâm hồn khát khao yêu thương nhất.

Muốn yêu nhưng lại sợ.

Những lúc ngồi tâm sự với bạn bè và chính bản thân, tôi nghe tiếng trái tim thổn thức, nghe thấy những tạp âm đã nhiều lần đi vào tâm khảm tôi, lời chê bai hờn trách của bạn nữ về cách sống tệ bạc của bạn trai, lời cợt nhả bất cần của chàng trai về mối tình của mình, tiếng đánh ghen,...và cả những thanh âm ngọt ngào của mối tình đầu dang dở.

Tôi vẫn nghĩ mình là một cô gái độc lập, mạnh mẽ và không cần tình yêu, nhưng khi bóng chiều buông, đôi tình nhận hạnh phúc nắm tay dạo bước trong công viên, cô đơn hoang hoải chảy tràn trong từng tế bào.
Sợ yêu là một căn bệnh đáng sợ. Nó đã lây lan rộng khắp.

Đáng sợ hơn nó núp bóng dưới tuyên ngôn mĩ miều: Độc lập, tự do, hạnh phúc.

Đêm nay tôi hỏi trái tim: "CÒn muốn độc lập đến bao giờ?"

Trái tim thổ thức trả lời:" Muốn yêu rôi, yêu nồng nhiệt, yêu điên cuồng".

Chủ đề chính: #sợ_yêu

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn