Bảo Thanh Lương

Truyện edit: Kiếp sống làm sủng vật của Đại Lý Tự Thiếu Khanh - Chương 13 - 14

Đăng 5 năm trước

Kiếp sống làm sủng vật của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Tác giả: Mạch Thượng Nhân Như Ngọc Edit: Lương Bảo Thanh

Chương 13: Làm sao mê muội đến mất cả ý chí đây?

Như Tiểu Niếp gian nan tựtrấn định trong chậu miêu bạc hà. Trong mắt bọn họ, nàng bất quá là chỉ động vậtbình thường mà thôi, muốn làm cái gì cũng không khác nhau.Thanh Mặc Nhan nhìn nàng, ngồi xuống, hai ngườibọn họ cũng theo quy củ ngồi xuống. 

"Huyền Ngọc, đem sữa dê vào đi." ThanhMặc Nhan nhàn nhạt phân phó Huyền Ngọc ngoài cửa. 

Bỗng chốc, ánh mắt mọi người đều dừng trên ngườiNhư Tiểu Niếp.Lỗ tai đầy lông của Như Tiểu Niếp run lẩy bẩy,ngồi chỗ kia. Huyền Ngọc đưa vào một chén sữa dê nhỏ. Như Tiểu Niếp do dự,không biết nên đi qua không. Bình thường lúc nàng ăn bên người chỉ có Thanh MặcNhan một cái, nhưng là bây giờ còn có hai người xa lạ.Cho dù nàng biến thành một động vật, nhưng tronglòng vẫn là thiếu nữ ngượng ngùng cùng dè dặt.

Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn về phía Như TiểuNiếp, gọi: "Lại đây." 

Như Tiểu Niếp bụng cô lỗ một tiếng. Thật sự làkhông nên giận a, quên đi, ở giá trị mặt mũi lúc này chỉ đáng giá vài đồng.Nàng vèo chạy qua, ngửi ngửi sữa dê trong chénnhỏ, cúi đầu ăn. Trong phòng tràn ngập tiếng đầu lưỡi liếm sữa dê: Bẹp... Bẹp... 

 "Cố tiên sinh, nói tiếp đi." Thanh MặcNhan thản nhiên nói. 

Cố tiên sinh ngẩn ngơ, thật vất vả mới đem ánh mắttrên người Như Tiểu Niếp dời đi. 

"Đêm qua nhà Tư Vụ bị cháy, nhưng mà Tư Vụlại không thấy bóng dáng, chúng ta phái người vào trong nhà tìm người, kết quảbiết được hắn đã ba ngày không về nhà ." 

Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, "Đã điều trarõ cháy cái gì không?" 

Cố tiên sinh nhìn đồng liêu bên người, "Tacùng với Canh tiên sinh đã tra quá, cũng không có thiếu cái gì... Nhưng chỗ bị cháy, muốn kiểm tra cũng khó." 

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vuốt cằm, "Cácngươi tiếp tục tra xem trong nha Tư Vụ ai đã mất tích?" 

"Là cát phú Đại Lý tự mới tới." Cốtiên sinh nói. 

Thanh Mặc Nhan trầm tư, tiện tay mang một khốiđiểm tâm, bóp vỡ để vào chén nhỏ trước mặt Như Tiểu Niếp.Tiểu Niếp miệng ăn nhưng lỗ tai cũng dựng đứngnghe bọn họ nói chuyện, chợt thấy Thanh Mặc Nhan đưa điểm tâm vào, vui vẻ chít chít kêu hai tiếng, càng ra sức ăn.Cố tiên sinh là lục sự của Đại Lý tự, cùng chủ bộCanh tiên sinh đều là lão nhân của Đại Lý tự. Lúc Thanh Mặc Nhan nhậm chức Thiếukhanh, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hắn để bụng đối với việc khác ngoài tra án. 

"Đại Lý tự chính khanh theo hoàng thượngsăn bắn chưa về, chỉ có thể mời Thiếu khanh đại nhân làm chủ." 

Thanh Mặc Nhan gật đầu, "Ta cùng các ngươiđi một chuyến." 

Cố tiên sinh cùng Canh tiên sinh đứng dậy lui ra.Lúc gần đi, hai người lại lần nữa nhìn về phía tiểu hương ly vùi đầu ăn trênbàn. 

"Thế tử!" Huyền Ngọc đột nhiên xuất hiệntrước cửa, hạ giọng nói: "Hầu gia phái người đến ..." 

Cố tiên sinh cùng Canh tiên sinh hàng năm làm việcở Đại Lý tự, đều là người hiểu chuyện, vừa nghe lời này vội vàng nói: "Ta đivề trước." 

Thanh Mặc Nhan gật đầu, "Ta sẽ theo sau." 

Như Tiểu Niếp ăn no bụng liền thấy quản sự trongphủ từ bên ngoài tiến vào, "Thế tử, Hầu gia có lệnh, muốn ngài đem mèohoang kia gây chuyện kia bỏ đi." 

Cái gì? 

Tất cả lông trên cổ Như Tiểu Niếp đều dựng đứng.Nàng đã trêu chọc ai, đang êm đẹp lại muốn bỏrơi nàng.Trong phủ quản sự vừa dứt lời, nàng liền nhảy dựnglên, trực tiếp phóng về phía Thanh Mặc Nhan.Ai cùng có thể nhìn ra, trong mắt mèo màu lục khủnghoảng và bất an. 

Thanh Mặc Nhan tức thì bị ánh mắt này làm cảkinh, thấy nó không chút do dự chạy vội tới trước mặt mình, nhảy lên người hắn,liều mạng chui vào trong lòng hắn.Nó sao có thể xác định mình nhất định sẽ giữ nólại, sao lại tín nhiệm mình như thế ...Toàn bộ cục lông đều lui lòng hắn, bộ dáng runrun làm đáy lòng hắn lặng lẽ sụp đổ một góc.

Chương 14: Nàng là thuốc dẫn?

Toàn bộ thân thể Như Tiểu Niếp đều chui vào trongxiêm y Thanh Mặc Nhan, chỉ còn lại một cái đuôi nhung lộ ở bên ngoài, nhìn cóchút buồn cười. Nhưng không ai dám cười ra tiếng.Bởi vì lúc này, sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh nhưbăng, 

"Bỏ đi?" 

"Hầu gia phân phó như thế." Quản sự khẩntrương nói, "Thế tử không thể mê muội mất cả ý chí." 

Thanh Mặc Nhan ngẩn mặt, nói: "Việc nàykhông cần phụ thân lo lắng, ta có thể chủ trương Đại Lý tự, tất sẽ không làm phụthân mất mặt." 

Nói xong hắn đem Như Tiểu Niếp từ trong lòng lấy ra đến, ômvào trong ngực, đi ra ngoài.Như Tiểu Niếp vụng trộm nhìn lại phía sau ThanhMặc Nhan. Chỉ thấy Huyền Ngọc ôm chậu miêu bạc hà đi theo phía sau. Quản sự trongphủ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tựa hồ không biết làm sao."Chít chít." Như Tiểu Niếp ngẩng đầunhìn Thanh Mặc Nhan. 

Như vậy tốt sao? Vì nàng mà cải lại phụ thân mình... 

Thanh Mặc Nhan cảm giác được trong ánh mắt nàng bấtan, đưa tay gãy lỗ tai đầy lông của nàng, "Nên tự lo cho ngươi đi, sau nàykhông thể tự tiện chạy loạn." 

"Chít chít!" Nhất định nhất định! NhưTiểu Niếp liên tục gật đầu. 

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Niếp rời phủ,đi Đại Lý tự.Như Tiểu Niếp ngẩng đầu nhìn cửa ngoại treo caotấm biển Đại Lý tự, miệng mở to.Thật khí phách a. Đây là pháp viện cổ đại. Quả nhiênnàng theo đại chủ nhân ni.Thanh Mặc Nhan mang nàng vào Đại Lý tự, đi đến trongphòng, Huyền Ngọc đem châu miêu bạc hà đặt trên cửa sổ. 

Thanh Mặc Nhan phân phó: "Đi mời y quan đilại." 

Huyền Ngọc đi, chỉ chốc lát, ngoài cửa, y quan khuônmặt thanh tú tiến vào."Thiếu khanh đại nhân." Y quan hành lễ,"Người lại không thoải mái?" 

"Không có." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, "Trường Hận, ngươi giúpta bắt mạch, xem cổ độc có còn không." 

 Y quan ngồi xuống, bắt cánh tay đang duỗi của Thanh Mặc Nhan.Như Tiểu Niếp ngồi trên bàn chớp mắt mèo nhìn bọn họ.Y quan kia ngón tay tinh tế thon dài.Như Tiểu Niếp sâu sắc cảm thấy hắn bất đồng, nàng chuyển vài bước, ánh mắt chămchú trên người y quan.Bởi vì trên người mặc áo dài rộng rãi, cho nên nàng không nhìn ra được cái gì.Chỉ cảm thấy... ngón tay người này không giống như nam nhân. 

 Nàng nghĩ như thế, đưa móng vuốt ra, chuẩn xác đặt trước ngực đối phương...Hảo mềm.Như Tiểu Niếp nheo lại mắt, móng vuốt lại lần nữa đè.Không tệ, là mềm.A a a xúc cảm thật tốt... Nàng đoán quả nhiên đoán không sai, y quan này là nữ giảnam trang. 

Nàng đang say mê trong xúc giác mềm mại, chợt thấy không khí có chút khôngthích hợp.Ngẩng đầu, gặp Thanh Mặc Nhan cùng y quan đều ở nhìn chằm chằm nàng, mà móng vuốtnàng còn đặt tại ngực y quan kia. 

"Thiếu khanh đại nhân..." Y quan thần sắc xấu hổ. 

Thanh Mặc Nhan bắt lấy sau gáy Như Tiểu Niếp, bỗng chốc đem nàng nhấc lên. 

"Này vật nhỏ có chút háo sắc." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói,"Ngươi không cần để ý." 

Ai háo sắc! Luân gia chính là kiểm chứng một chút vị y quan này có phải nữnhân hay không! 

Như Tiểu Niếp bất mãn chít chít kêu.Thanh Mặc Nhan cũng không để ý tới nàng, tiếp tục cùng y quan nói chuyện." Cổ độc trong cơ thể ta có phải có dấu hiệu yếu bớt không?" 

Y quan lắc đầu, "Lần trước ta đã nói qua, muốn hoàn toàn quét sạch cổ độc phảicó mấy vị thuốc dẫn, bằng không sớm muộn sẽ làm tâm mạch vỡ ra mà chết." 

Như Tiểu Niếp kinh hãi trợn tròn mắt.Cổ độc lợi hại như thế! Xem ra Thanh Mặc Nhan có thể chết bất cứ lúc nào, cũngkhông biết hắn còn có thể sống bao lâu.Trong lòng nàng đang nghĩ tới, chợt nghe y quan "Di" một tiếng, 

"Đây là hương ly?" 

"Đúng." Thanh Mặc Nhan đem Như Tiểu Niếp thả lại đến trên bàn,"Là Tề quốc tiến cống, ở săn bắn tràng đào tẩu, bị ta nhặt được." 

Y quan đưa tay bế Như Tiểu Niếp dậy.Không biết vì sao, trong lòng Như Tiểu Niếp dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.Nàng liều mạng đạp chân sau, muốn né ra.Nhưng mà khí lực nàng quá nhỏ, căn bản là giãy không ra. 

"Không sai không sai, chính là loại mùi này." Y quan hưng phấn nói,"Loại mùi xạ hương này là thuốc dẫn có thể khắc chế cổ độc trong cơ thể ngươi,chỉ cần đem xạ hương này tinh luyện chế thành túi hương mang trên người, mặc dùkhông thể giải độc, nhưng có thể khắc chế việc phát độc của Thiếu khanh đạinhân." 

Như Tiểu Niếp triệt để cứng lại.Chế thành hương túi...Cả đầu vẻ lên cảnh tượng là chính mình bị đồ tể làm máu chảy đầm đìa. 

Không quan trọng, bình tĩnh, bình tĩnh...Nàng không ngừng cảnh báo mình.Trước tiên tìm cỗ máy thời gian... trở về sẽ không có việc gì .

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn