Bảo Thanh Lương

Truyện edit: Kiếp sống làm sủng vật của Đại Lý Tự Thiếu Khanh - Chương 17 - 18

Đăng 5 năm trước

Kiếp sống làm sủng vật của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Tác giả: Mạch Thượng Nhân Như Ngọc Edit: Lương Bảo Thanh

Chương 17: Dấu chân kỳ quái, con rối mặt ngọc

Bạch xà bị bà chủ Thiên Nhạc phường tung ra cửasổ. Cùng lúc đó, Thanh Mặc Nhan cũng ôm Như Tiểu Niếp tông cửa xông ra. Như TiểuNiếp khẩn trương trợn tròn mắt, nhưng phía dưới cửa sổ chỉ thấy bạch xà, ngoàira, không có khác người khả nghi. 

 "Làm sao có thể... Chẳng lẽ ta lầm?"Nhuận Nhi tỷ vươn tay, bạch xà thuận thế bò lên cổ tay nàng. 

 "Không lầm." 

Thanh Mặc Nhan một taynâng Như Tiểu Niếp ngồi xổm xuống.Bên ngoài cửa sổ mặt còn lưu dấu vết mơ hồ.Như Tiểu Niếp nhớ tới gương mặt xanh trắng khôngcó chút máu ngoài cửa sổ vừa rồi, kêu chít chít. 

Không phải là ảo giác, ta cũng thấy được! 

Nhưng không ai có thể hiểu nàng đang nói gì.Nhuận Nhi tỷ đi lại nhìn, kỳ quái nói: "Đâylà cái gì?" 

 Một dấu chân nho nhỏ, nhưng nó quá nhỏ, không nhìncẩn thận căn bản không phát hiện ra. 

"Hay là ta lầm." Nhuận nhi tỷ nói. 

Thanh Mặc Nhan chau mày lại, "Vừa rồingươi nói Cát Phú tự mình rời khỏi Thiên Nhạc phường." 

"Đương nhiên là tự hắn rời khỏi, nơi chúngta không thu dưỡng người không phận sự." Nhuận nhi tỷ cười duyên nói,"Hơn nữa hôm đó bên hắn cũng không có người đi theo... Yêu cầu Hồng Lăngcô nương bồi rượu, ước chừng một canh giờ thì đi." 

Hồng Lăng đứng bên người Nhuận Nhi tỷ, gật đầunói: "Cát Phú hôm đó gọi hai bầu rượu. Khi ta đánh đàn thấy hắn có chútkhông yên lòng. Sau đó có người gõ cửa, Cát Phú tự đi mở cửa. Đứng trước cửa,không biết cùng người nọ nói cái gì. Sau khi trở về giống như say, tiếp tục ngồivào bàn. Ta thấy hắn như vậy nên đi lấy canh giải rượu, nhưng khi trở lại bêntrong đã không có người ." 

Manh mối về Cát Phú như thế bị đứt? 

Như Tiểu Niếp nhìn ánh mắt Thanh Mặc Nhan lộ ramột tia thất vọng, thế là dùng móng vuốt đặt lên mu bàn tay hắn.Cảm nhận sự ấm áp trên mu bàn tay, Thanh MặcNhan cúi đầu nhìn. Mắt mèo sáng lấp lánh, mang theo lo lắng.Thanh Mặc Nhan gãy gãy lỗ tai nó, cảm giác thậttốt, cũng không biết làm sao, tâm tình nặng nề liền mau thoải mái. 

"Đúng rồi!" Hồng Lăng cô nương độtnhiên dường như nhớ tới cái gì, nói: "Lúc Cát Phú rời đi, có để lại một vật,ta đang giữ. Hôm nay Thiếu khanh đại nhân đã tới xin giao cho người." 

"Là vật gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi. 

 "Là con rối bằng gỗ." 

Một lúc sau, HồngLăng cô nương liền đem vật kia tới, giao cho Thanh Mặc Nhan.Thanh Mặc Nhan ngẩn người.Chỉ đồ chơi của tiểu hài tử, trên người con rối mặcáo váy bằng vải bông, chỉ cao hơn Như Tiểu Niếp một chút.Một con rối bình thường, nhưng được khắc lên mộtgương mặt bằng ngọc thạch, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị.Thanh Mặc Nhan đem con rối cầm trong tay xem đixem lại, hơi hơi nhíu mày.Theo hắn biết, Đại Lý tự tư vụ Cát Phú trong nhàkhông có con nối dòng. 

"Cái này thật sự do hắn để lại sao?"Thanh Mặc Nhan có chút không tin."Không sai." Hồng Lăng gật đầu. 

Nhuận Nhi tỷ khinh thường nói: "Chỉ cần làkhách để quên, các muội tử trong phường đều sẽ thay khách tạm bảo quản, cácnàng tuyệt đối sẽ không nhằm." 

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, "Nếu đã như vậy,ta mang nó về trước." 

Thanh Mặc Nhan một tay cầm con rối, một tay ômNhư Tiểu Niếp rời khỏi Thiên Nhạc phường.Lúc lên ngựa, vô tình để con rối Thanh Mặc Nhan đụngphải Như Tiểu Niếp.Như Tiểu Niếp cảm thấy như có một cỗ âm phongđánh tới, làm lông toàn thân nàng lập tức đều đứng lên.

Chương 18: Muốn tranh sủng, còn là muốn phản chủ?

Thanh Mặc Nhan vừa muốn lên ngựa, chợt thấy vật nhỏ tronglòng liều mạng lùi về sau. Cục lông như muốn nhảy ra khỏi lòng hắn. 

"Vật nhỏ?"Như Tiểu Niếp nhảy từ trong lòng Thanh Mặc Nhan đi, lông cả người đều nổ đứng lên. 

"Lại đây." Thanh Mặc Nhan hô, thần sắccó chút không vui. 

Trong cổ họng tiểu hương ly phát ra thanh âm "Côlỗ cô lỗ", mang theo ý tứ uy hiếp, không chịu tới gần Thanh Mặc Nhan.Thanh Mặc Nhan chỉ có thể xuống ngựa, định bắt vậtnhỏ. Kết quả động tác tiểu hương ly nhanh nhẹn nhảy tránh được tay hắn. Thanh Mặc Nhan thấy tiểu gia hỏa lại lần nữa luithối, trong lòng có một trận phiền chán. 

 "Đứng nơi đó đừng động." Âm thanh ThanhMặc Nhan có chút lạnh. 

Đây là lần đầu tiên, vật nhỏ từ chối tiếp cận hắn,trong lòng hắn có chút khó chịu.Kỳ thực Như Tiểu Niếp không phải không thích tiếpcận hắn, mà là vì trên tay hắn cầm con rối gỗ kia. Trên người nó phát ra mộtloại âm khí vô hình, làm lông nàng dựng đứng.Từ nhỏ nàng theo tổ phụ, học không ít pháp thuật. Đến lão nhân cũng thường xuyên trước mặt người khác khoe khoang, rằngnàng rất có tài, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp hắn... 

Loại hơi thở âm lãnh này làm nàng cảm thấy khôngkhoẻ. Nhưng nhìn bốn phía, trừ nàng ra, không ai chú ý tới điểm này.Ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không cảm giác đượcgì khác thường.Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười của nữ tử, 

"Tiểu miêu thật đáng yêu miêu, cư nhiên cùng một con rối tranh sủng." 

"Tiểu quái quái, không bằng ngươi theochúng ta, để chúng ta thương ngươi." Các cô nương Thiên Nhạc phường cườihì hì nhìn Như Tiểu Niếp khiêu khích. 

Như Tiểu Niếp ngẩn người.Nàng không phải không nghĩ qua, tuy Thanh MặcNhan đối với nàng vô cùng tốt. Nhưng khi nghe y quan Đại Lý tự nói, trong lòngnàng sinh ra bất an.Nàng không muốn biến thành thuốc dẫn của Thanh MặcNhan.Vốn dĩ biến thành một hương ly đã đủ bi thảm. Nếulại bị người giết đi làm túi hương. Nàng chết không nhắm mắt. 

Thanh Mặc Nhan rõ ràng thấy trong mắt mèo do dự,nó thật sự muốn đi theo người khác?Ném con rối cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan bước nhanhqua.Như Tiểu Niếp đang chú ý các cô nương Thiên Nhạcphường, đột nhiên trước mắt tối sầm, thân ảnh Thanh Mặc Nhan cao lớn chặn trướctầm mắt của nàng.Hắn từ trên cao nhìn xuống cục lôngtrên đất. 

"Cảm thấy ở bên ta chán ngấy rồi phải không?"Ngữ khí không hiểu sao dày đặc, Như Tiểu Niếp run run một chút."Chít chít tức..." Nàng vô lực biện giải, đồng thời nhìn về phía conrối trong tay Huyền Ngọc. 

Thanh Mặc Nhan trực tiếp dẫn nắm gáy nàng giơ lên trước mắt."Ngươi thật sự ganh tị ở cùng vật chết kia sao?" 

Ganh tị mới là lạ! 

Trong lòng Như Tiểu Niếp thầm oán hận, trên người vật kia mười phần âm khí,nàng mới không muốn đụng cái loại đồ như vậy."Chít chít." Dù sao cùng không thể giải thích cho hắn, dứt khoát quayđi. 

Thanh Mặc Nhan liết mắt đánh giá nàng, trong con ngươi hắc bạch phân minh trànđầy khí lạnh.Bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng Như Tiểu Niếp sợ hãi. 

"Phải nhớ ngươi là sủng vật của ai, dám phản bội ta đừng trách ta khôngkhách khí." 

Thanh Mặc Nhan cảnh cáo nói.Như Tiểu Niếp cúi hai lỗ tai, nhận mệnh. 

Thanh Mặc Nhan ôm nàng nhảy lên ngựa, cùng Huyền Ngọc trở về Đại Lý tự.Dọc đường đi, Như Tiểu Niếp quay đầu lại nhìn lén nhìn Huyền Ngọc đi phía sau ThanhMặc Nhan.Con rối gỗ còn trong tay Huyền Ngọc, gương mặt bạch ngọc không chút biểu tình.Mắt mèo Như Tiểu Niếp cảnh giác nhìn nửa ngày cũng không phát hiện gì dị thường,nên phẫn nộ quay đầu lại.Lúc nàng vừa mới quay đầu đi, ánh mắt con rối dần dần cong thành một khe hở hẹp...Biểu cảm quỷ dị nói không nên lời.

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn