ngocnungocnu
Tác giả tại Gác sách

Truyện ngắn: Tử thần

Đăng 3 năm trước
Truyện ngắn: Tử thần

Một đêm bão táp!

Gió rít lên từng tiếng thảm thiết như muốn cào xé khoảng không tĩnh lặng. Từng tiếng gõ dồn dập, đập thình thịch bên ngoài bậu cửa.

Tôi bước tới mở cửa, nhìn thấy gã, gương mặt nhăn nhó:

- Hôm nay lão lại đến à?

- Ngày nào ngươi còn chưa đi theo ta, ngày đó ta còn đến.

Lão giương đôi mắt đỏ rực của lão, nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi bàn tay gớm ghiếc của lão đặt lên vai tôi khiến tôi cảm thấy ghê sợ.

- Vào nhà đi!

Tôi ra hiệu cho lão vào trong. Lão từ từ ngồi xuống ghế, những mẩu xương trên cơ thể của lão cọ vào nhau phát ra những tiếng kêu răng rắc. Lão kéo tấm mũ đen đang trùm trên đầu xuống, để nhô ra hộp sọ to đùng.

- Uống rượu nhá.

Tôi mang đến bàn cho lão một chén rượu đặc quánh, màu đỏ như màu máu.

- Sao ngươi không chịu đi theo ta, sớm muộn gì ngươi chẳng phải chết, chết sớm có phải đỡ đau đớn?

Lão nhấp chén rượu rồi từ từ đặt lên bàn.

- Lão đừng có mơ, còn lâu tôi mới đi theo lão.

Tôi gằn giọng trả lời lão trong những cơn đau dữ dội. Đầu óc tôi quả thật rất mệt mỏi. Căn bệnh ung thư xương này giống như một con quỷ hút cạn sinh lực của con người ta mỗi lúc cơn đau ập đến. Đã bao ngày nay, lão đều đến tìm tôi, vào mỗi lúc tôi cảm thấy kiệt quệ nhất. Có lẽ trước lúc tôi thật sự kiệt sức hoàn toàn thì đã bị lão quấy phiền mà chết rồi.

- Tử thần như lão, ngoài việc đến dụ dỗ người ta đi theo mình ra, không còn việc gì khác để làm à?

- Có chứ, ta đến để giải thoát cho các ngươi.

Đôi mắt lão đỏ ngầu. Cái lưỡi dài thượt của lão la liếm sạch sẽ chén rượu trên bàn.

- Có rất nhiều kẻ muốn chết, ta đến để giúp chúng toại nguyện.

Tiếng cười của lão trở lên ghê rợn.

- Vậy sao?

- Ừ, là tự chúng nó muốn kết thúc cuộc sống: chán đời, thất tình, thất bại trong công việc… Nhiều lắm mà, có nhiều thứ để người ta muốn từ chối sự sống. Đến ta đây cũng bắt đầu thấy chán cái sự bất tử của mình rồi.

Tôi nhìn lão. Phải rồi. Cuộc sống của lão cũng thật vô vị. Lão có tất cả mọi thứ trong tay, nắm giữ sự sinh tử của người khác, nhưng cuộc sống của chính bản thân lão, lão lại không nắm được. Lão cũng chỉ sống như vậy, ngày này qua ngày khác, một mình trong cô độc.

- Những người giống như tôi, dù chỉ được sống thêm một ngày cũng cảm thấy quý giá.

Tôi nén mọi nỗi đau đớn đang giày vò, nói với lão. Tôi cần cuộc sống này. Một ngày còn một chút sức lực, tôi còn cố gắng để giành giật lấy sự sống.

- Tại sao ngươi lại muốn sống, cuộc sống này có gì thú vị đâu?

Lão nhìn tôi dò hỏi. Một kẻ sống quá lâu như lão mà chưa một ngày nào biết được rằng cuộc sống này có gì đáng quý. Thật tội nghiệp!

Tôi cầm lấy một cuốn sổ, đưa cho lão.

Lão lật giở từng trang giấy.

Ngày… tháng… năm...

Hôm nay Bống nhìn thấy trên Tivi, một nơi có tuyết rơi thật đẹp, Bống rất muốn được nhìn thấy tuyết, nhưng mẹ bảo, Việt Nam rất ít tuyết, muốn thấy tuyết phải lên tận Sapa cơ. Bống hỏi mẹ, mẹ muốn ngắm tuyết không, sau này Bống lớn sẽ đưa mẹ lên núi cao ngắm tuyết. Mẹ cười bảo mẹ chờ Bống lớn để đưa mẹ đi, Bống hứa nhất định sau này sẽ có một ngày Bống đưa mẹ đi ngắm tuyết.

Bên dưới cùng trang giấy là bức hình ngọn núi phủ đầy tuyết trắng. Đó là giấc mơ còn dang dở mà tôi chưa thể cùng mẹ thực hiện.

Ngày… tháng… năm...

Hôm nay là ngày thứ mấy ấy nhỉ? Bống nằm co ro trong chăn, nhẩm tính. Hình như anh trai đã đi xa được năm ngày rồi. Anh trai trước khi đi còn hứa với Bống sẽ mang về cho Bống thật nhiều hoa dã quỳ, vậy mà anh chẳng giữ lời. Bống chưa từng được thấy hoa dã quỳ bao giờ cả. Anh trai, Bống ghét anh lắm, sao anh đi rồi mà không trở về nữa, làm cho mẹ khóc ròng rã suốt mấy ngày nay, chẳng chịu ăn uống gì. Sau này, Bống nhất định không bao giờ giống anh bỏ mặc mẹ ở lại đâu, Bống nhất định sẽ dành cả đời để chăm sóc mẹ.

Năm đó, trong một chuyến công tác xa, anh trai của tôi gặp một tai nạn, ra đi vĩnh viễn. Mẹ chỉ còn một mình tôi. Năm đó, tôi mười lăm tuổi. Tôi đã hứa với mẹ sẽ mãi mãi ở bên mẹ, không bao giờ để mẹ lại một mình.

Ngày… tháng… năm...

Kì thi đại học đang đến gần. Bống quyết tâm nộp hồ sơ dự thi vào trường đại học kiến trúc giống anh trai. Ngày đó, anh bảo sau nay nhất định sẽ thiết kế một ngôi nhà thật đẹp để tặng mẹ, mà vẫn chưa làm được. Bống muốn thay anh hoàn thành nốt phần việc còn dang dở đó. Mẹ bảo con gái nên thi ngành sư phạm, nhưng Bống không chịu nghe, mẹ cũng đành chịu. Mẹ ơi, mẹ cố gắng chờ Bống một thời gian nữa thôi nhé. Bống ra trường rồi nhất định sẽ dành cho mẹ nhiều bất ngờ.

Năm đó tôi đỗ đại học kiến trúc, điểm đầu vào xếp thứ hai. Tôi cố gắng nỗ lực từng ngày, từng ngày. Ra trường với tấm bằng xuất sắc, tôi trở thành một kiến trúc sư.

Ngày… tháng… năm...

Bống ngày càng tiến gần hơn với những dự định của mình rồi. Bống đã thiết kế xong một ngôi nhà hoàn chỉnh dành cho mẹ, chỉ chờ đến có điều kiện sẽ xây dựng. Mẹ bảo Bống cũng đến tuổi gả chồng rồi, mau mau mà tìm chỗ nương tựa, đừng chỉ lo mỗi sự nghiệp không. Bống cười. Bống còn chờ anh ấy. Anh ấy hơn Bống hai tuổi, đang làm nghiên cứu sinh bên Úc. Chỉ một năm nữa thôi là hoàn thành. Bống sẽ chờ.

Ngày… tháng… năm...

Bống chợt nhớ ra, hình như lâu lắm rồi, Bống và mẹ chưa đi chơi xa. Bống còn nhớ lời hứa sẽ đưa mẹ đi ngắm tuyết. Mùa đông năm nay Bống nhất định sẽ thực hiện.

Anh cũng đã về nước. Bống và anh dự định cuối năm sẽ cưới. Sau đó, Bống sẽ đón mẹ về ở cùng. Anh cũng đã đồng ý. Có lẽ, những giấc mơ của Bống cũng đang từng bước, từng bước có thể thực hiện được.

Ngày… tháng… năm...

Gần đây, Bống thấy trong người khó chịu, Bống đi khám bác sĩ. Kết quả, bác sĩ chuẩn đoán: Ung thư xương. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, Bống sẽ làm đám cưới. Sao mà cuộc đời lại khắc nghiệt đến như vậy. Bống còn bao nhiêu dự định, bao nhiêu hoài bão, mơ ước. Mọi thứ đều từ từ khép lại một cách nghiệt ngã đến như vậy.

Tử thần quay sang nhìn tôi, lão không đọc tiếp nữa, tôi chỉ cho lão bức tranh treo trên tường. Lão có thấy không, đó là một ngôi nhà. Một ngôi nhà mà tôi khao khát muốn sống ở đó với những người mà tôi yêu thương.

Lão không muốn sống, vì từ lâu cuộc sống của lão vốn chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc. Lão không có gia đình cũng không có lấy một người bạn. Lão vốn chỉ là một cái xác chết. Lão không bao giờ phải đối mặt với cái chết nên cũng chưa bao giờ biết quý trọng sự sống. Cuộc sống đối với lão thật vô nghĩa.

Còn tôi, ngay một giờ, một khắc ở trong cuộc sống này cũng đều vô cùng quý giá.

Tôi từ từ mở mắt, hình như trời đã sáng. Tôi cũng đã bớt đau. Lão thần chết cũng không còn thấy ở bên cạnh. Cô y tá tiêm thuốc cho tôi rồi bảo tôi nằm xuống nghỉ ngơi.

Mẹ tôi vẫn ngồi bên tôi, nắm chặt tay tôi như ngày thơ bé. Tôi ngước mắt nhìn bóng hình thân thuộc của mẹ, nước mắt rơi xuống thấm đẫm chiếc gối.

Bà ngồi đó, đôi mắt mờ đục, khuôn mặt thất thần. Tôi không còn đủ dũng khí để nghĩ tới ngày mẹ tôi ở vào cảnh “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” giống như lúc anh tôi ra đi.

Lời hứa sẽ mãi mãi ở bên mẹ, dù là còn một chút sức lực, tôi cũng muốn cố gắng thực hiện.

Thần chết vốn là bạn tôi! Mạng sống của tôi luôn phụ thuộc ở lão. Có điều, trước ngày tôi kiệt sức, tôi sẽ còn giành giật lại từ tay lão, kiên quyết không buông!

-ngocnungocnu-

Chủ đề chính: #truyện_ngắn

Bình luận về bài viết này
0 bình luận

Đang tải bình luận...


Đang tải nội dung cho bạn